Thomas nhìn vị giám đốc điều hành, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa. Chính là, hắn ta chẳng bao lâu nữa sẽ được cuốn gói về nhà ăn cơm. Nhưng mà, khả năng này có vẻ thấp, bởi vì, hắn ta không chừng sẽ được ăn cơm miễn phí. Ăn ở đâu, ai cung cấp, có lẽ không cần phải nói trắng ra.
"Lập tức chuẩn bị phòng hội nghị. Ông, toàn bộ nhân viên phòng kỹ thuật, cùng những người đứng đầu các phòng ban, tất cả đều phải có mặt ở đó".
Hắn ta đưa tay lên trán lâu mồ hôi, sau đó gọi điện thoại cho phòng hậu cần chuẩn bị phòng hội nghị.
Hắn ta đi rồi, nhân viên phòng kỹ thuật hơn một trăm người liền đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng không một ai dám lên tiếng hỏi.
Trọng Hải tuy đối với bốn người còn lại thì đã quen biết ba, nhưng cũng không dám hó hé nửa câu, chỉ đứng im lặng theo dõi giống như các đồng nghiệp của mình. Bởi vì cậu hiểu, công việc là công việc, cá nhân là cá nhân, không thể vì có quan hệ mà phá vỡ kỷ luật được. Cho nên, im lặng lúc này là thượng sách.
Không quá mười phút, vị giám đốc điều hành đã trở lại lên tiếng: "Đã xong, bây giờ có thể đến phòng hội nghị".
"Tốt!" Thomas gật đầu. "Tất cả những ai cần có mặt, 30 phút nữa đều phải có mặt".
"Được. Thang máy bên này, mời!" Hắn ta gật gù, hướng bàn tay về phía đường đến thang máy.
Đến lúc này, Khải Phong mới từ từ đứng lên, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620151/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.