Trước hôn lễ một ngày, mọi người ai đều trở về chỗ của người nấy. Đám Thomas cùng những người trong nhà Khải Phong từ Mỹ đến đều cũng đã cùng nhau chuyển về khách sạn, nơi tổ chức hôn lễ, Khải Phong cũng không ngoại lệ.
Buổi tối ngày cuối cùng, lúc này Khải Phong đang ở nhà cô, cứ bịn rịn mãi không muốn về. Chính là đêm nay không được ở cùng cô, cho nên nhất thời có chút chưa thể thích ứng.
Ôm cô vào lòng, anh cất giọng dịu dàng: "Anh thật sự không muốn xa em có biết không?"
Giữ lấy bàn tay đang vòng quanh eo của người phía sau, cô mỉm cười lên tiếng: "Khải Phong, ngày mai không phải là gặp rồi sao?"
"Haizzz.." Anh thở dài, sau đó lại khẽ nhếch khóe miệng. "Đêm nay chắc anh không thể ngủ được rồi! Chưa xa mà đã thấy nhớ rồi!"
Anh chính là quen có cô ở bên cạnh, mỗi tối ôm cô đi vào giấc ngủ, đêm nay lại trở về như trước đây, dĩ nhiên sẽ thấy thiếu thiếu gì đó. Nhiều lúc thói quen cũng thật sự đáng sợ.
Cô im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười, giữ chặt lấy cánh tay kia. Cô hiện tại cũng có tâm trạng giống anh, cũng không muốn anh rời đi.
Từ ngày có anh ở bên, được anh ôm vào lòng, giấc ngủ của cô thật sự đã được cải thiện, lại có thể ngủ một mạch đến sáng không mộng mị, vô cùng yên bình, có lẽ phần lớn là do người đàn ông kia đem lại.
Ngày mai, tuy không phải là ngày thành hôn chính thức của cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2619986/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.