"William, anh thật sự khiến tôi mất mặt chết được a!" Elena ra ngoài sảnh chờ, nhìn thấy Khải Phong liền lớn tiếng ca thán.
Khải Phong nhíu mày hỏi: "Tôi làm cô mất mặt? Chuyện gì chứ?"
"Anh nói xem, tôi mang về bao nhiêu là soire đẹp, cuối cùng vợ anh lại chọn cái kín cổng cao tường nhất. Hôm thử áo đã quyết định chọn chiếc kia, vậy mà hôm nay quăng nó đi đâu rồi? Công lao của tôi, đổ sông đổ biển hết, không mất mặt sao được?"
Khải Phong nhoẻn miệng cười, anh chính là muốn như vậy. Vợ anh như thế nào anh biết rất rõ, cô ấy cũng muốn như vậy. Hơn nữa, cho dù cô ấy mặc thế nào, vẫn là đẹp vạn người mê không phải sao?
"Vậy chiếc cô ấy đang mặc không đẹp sao? Nếu tôi không nhầm thì cũng là do cô thiết kế có phải không?"
"Đồ tôi thiết kế dĩ nhiên là phải đẹp rồi. Mà công nhận dáng người cô ấy miễn chê, mặc cái gì cũng đẹp! Mà.."
Elena nói đến đây bỗng dưng im bặt, sau đó trợn mắt nhìn Khải Phong, quát: "Này William, anh!"
Khải Phong nhếch miệng cười: "Như thế nào cũng đẹp thì đâu nhất thiết phải kén chọn, mặc cái gì cũng như nhau cả thôi không phải sao? Tôi biết cô ấy đẹp, cho nên, không cần thiết để người khác cũng nhìn thấy!"
Nhìn sang Thomas, Khải Phong cười đầy ý vị, nói tiếp: "Cậu nói có đúng không, Thomas?"
Thomas nghe điểm danh liền đứng hình. Sau đó vài giây mới hiểu người kia đang ám chỉ điều gì, liền giơ ngón cái lên thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2619981/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.