"Vô Tâm, ta không ngờ nàng lại vì ta mà mạo hiểm tính mạng mình như vậy. Vốn ta chỉ muốn biết nàng có quan tâm đến ta hay không... Bây giờ thì ta thấy rồi...".
"A!".
Đột nhiên bị người đem đẩy ra, Phỉ Thúy không khỏi có chút sững sờ: "Vô Tâm?".
Ngọc Vô Tâm mở mắt nhìn chằm: "Từ nãy giờ là ngươi cố tình dây dưa? Phỉ Thúy ngươi cố tình chật vật?".
Phỉ Thúy tỏ ra áy náy: "Vô Tâm, ta... ta chỉ là muốn biết khi nhìn thấy ta lâm nguy thì nàng có mạo hiểm ra tay trợ giúp hay không thôi".
"Ngươi diễn kịch? Ngươi ra vẻ yếu đuối chỉ để xem ta có quan tâm ngươi hay không?".
"Phỉ Thúy ngươi rốt cuộc có bị khùng hay không?!".
Ngọc Vô Tâm đã thực sự tức giận. Nàng không hiểu trong đầu ả yêu nữ Phỉ Thúy này đến cùng là đang nghĩ cái gì. Rõ ràng đã chuẩn bị tốt, có thể giải quyết nhanh gọn không muốn lại cứ phải dây dưa dong dài. Được cái gì? Vừa hao phí sức lực, tổn hại tài nguyên lại còn đem bản thân và người khác đẩy vào nguy hiểm...
Tất cả chỉ vì muốn xem xem thái độ của Ngọc Vô Tâm nàng?
Mù quáng! Điên khùng!
"Vô Tâm...".
"Tránh ra!".
Biết là người ta đang giận, cũng tự hiểu bản thân đã hành động nông nỗi nên Phỉ Thúy nào dám hờn trách chi ai. Nàng nhẹ nhàng nhận lỗi: "Vô Tâm, nàng đừng giận. Ta biết là ta không đúng".
"Vô Tâm, nàng đi đâu vậy?".
"Vô Tâm, nàng đang bị thương".
"Ai mượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049370/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.