"Liễu muội, làm sao vậy? Không phải muội chê tỷ là kẻ tầm thường nên ngại cho người khác biết về mối quan hệ giữa chúng ta đấy chứ?".
"Ngọc tỷ tỷ nghĩ thế là oan cho Phù Dung rồi. Tỷ muội ta kết bái vốn dĩ chuyện riêng, giữ ở trong lòng hay là nói ra nào có quan hệ chi đâu".
"Liễu muội thật nghĩ như thế sao?".
"Đúng là Phù Dung nghĩ như thế".
"Con người của Phù Dung tỷ xưa giờ đều vẫn hay giữ kín tâm tư như vậy đấy, Ngọc tỷ tỷ xin chớ trách." Liên Anh vì Liễu Phù Dung đứng ra nói hộ.
Nàng nói tiếp: "Thật ra Ngọc tỷ tỷ chính là người bằng hữu đầu tiên ở bên ngoài của Phù Dung tỷ. Trước nay sư tỷ muội chưa từng cùng người khác kết giao đâu".
"Ồ, nói vậy thì ta quả đã rất may mắn".
Ba người khách sáo thêm mấy câu thì cùng kéo đến ngồi bên chiếc bàn bằng gỗ màu đen. Ngọc Vô Tâm nhìn xem bàn cờ cùng những quân cờ trắng đen đang hiện hữu trên bàn, nói: "Liễu muội và thiếu cung chủ đang đánh cờ với nhau sao?".
"Mỗi khi rảnh rỗi muội vẫn hay đến tìm Phù Dung tỷ chơi cờ".
Liên Anh chuyển ý: "Mà Ngọc tỷ tỷ, tỷ có thể đừng gọi muội là thiếu cung chủ nữa được không? Như thế thật có chút xa cách. Ngọc tỷ tỷ cứ gọi muội Liên Anh là được rồi".
"Nếu vậy ta sẽ không khách sáo nữa, Liên Anh muội".
Ngọc Vô Tâm vốn là kẻ nhanh nhạy, thêm nữa lại thấy Liên Anh khá chân thành nên tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049360/chuong-801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.