Ngọc Vô Tâm đã không phải chờ lâu, rất nhanh, từ bên trong sơn động một đạo bạch quang bay ra, quang hoa tán đi để lộ ra nhân ảnh một lão giả niên kỷ khoảng độ lục tuần, mái tóc hoa râm, râu dài quá một gang tay.
Người nọ nhìn Ngọc Vô Tâm, Ngọc Vô Tâm cũng nhìn người nọ, cuối cùng Ngọc Vô Tâm cúi đầu tỏ ra cung kính: "Đệ tử Vô Tâm tham kiến Tô sư bá".
Đối với lão giả này mặc dù trước giờ Ngọc Vô Tâm đều không có gặp qua, nhưng thông tin về ông thì nàng sớm đã nắm rõ. Ông là tam trưởng lão của Phiêu Hương Các, từ lâu đã tiến vào cảnh giới Vấn đỉnh hậu kỳ, là một trong ba đại cao thủ của Phiêu Hương Các.
"Thì ra ngươi chính là vị kỳ tài mà Cầu sư muội đã thu nhận. Ừm, rất không tệ." Lão giả, cũng chính là Tô Thanh Vân gật đầu đáp lại.
Cử chỉ của người này khiến cho Ngọc Vô Tâm có cảm giác khá thân thiện hoà nhã.
"Tô sư bá, đệ tử đến có chuyện phiền sư bá".
"Cứ nói".
Ngọc Vô Tâm đem tấm lệnh bài mà Cầu Bất Nhận đã đưa trình ra: "Đệ tử phụng mệnh sư tôn đến nơi này lấy bảo vật".
Tô Thanh Vân cầm tấm lệnh bài lên, dùng Linh Nhãn thuật xem xét. Dù sao bảo khố cũng là trọng địa môn phái, không thể lơ là được.
Sau khi đã xác minh xong, Tô Thanh Vân đem lệnh bài trả lại cho Ngọc Vô Tâm, bảo: "Đi theo ta".
Nói rồi ông dẫn Ngọc Vô Tâm vượt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049346/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.