Một nụ hôn đổi lấy một cuốn công pháp, lại còn là Linh Khống Thuật trân quý khó tìm, điều kiện này không nghi ngờ là quá có lợi cho Ngọc Vô Tâm. Chỉ có điều tiện nghi này...
Trước giờ, ngoại trừ tiểu nha đầu Tố Tâm kia ra thì Ngọc Vô Tâm nàng chưa từng hôn ai. Thêm nữa, cảm giác bị ép buộc khiến nàng không được thoải mái.
"Phỉ Thúy đạo hữu, chúng ta bất quá cũng chỉ mới gặp qua vài lần, nói một vài câu, hành vi thân mật như thế... ta thấy không được tự nhiên. Có thể đổi điều kiện? Nếu đạo hữu cần đan dược trân quý, so với loại Bích Cơ Đan kia thì...".
"Phỉ Thúy không cần." Lời Ngọc Vô Tâm còn chưa nói hết đã bị người trước mặt cắt ngang.
Phỉ Thúy rất kiên quyết: "Hoặc chấp nhận hoặc từ chối, Phỉ Thúy sẽ không thay đổi điều kiện".
Dứt câu, Phỉ Thúy nâng tay đem tấm mạn che mặt tháo xuống. Tức thì, một dung nhan diễm lệ vô ngần hiện ra.
Mi cong mắt ướt, cánh mũi thon thon, môi mềm tựa cánh hoa xuân, lại thêm làn da trắng mịn còn hơn da em bé... Thật là một dung nhan hoàn mỹ.
Từ nhỏ đến lớn Ngọc Vô Tâm chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy, thành thử có chút thất thần. Mất một vài giây nàng mới có thể trấn định trở lại, đáy lòng thầm cảm thán: "Đúng là yêu nữ không sai".
Phản ứng của Ngọc Vô Tâm Phỉ Thúy thấy hết. Nàng rất vừa ý. Chân nhấc lên, nàng vừa đi vừa hỏi: "Vô Tâm, Phỉ Thúy có đẹp không?".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049296/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.