Ngọc Vô Tâm đi được một lát thì tới một kiến trúc tiểu viện, bên trong là một gian khố phòng, mấy nơi ở của quản sự và đồng tử phụ giúp.
Nơi này có chút đơn sơ song lại khá rộng. Ngọc Vô Tâm âm thầm đánh giá, nhấc chân tiến vào.
Bên trong có mấy tên đồng tử tuổi khoảng mười tám mười chín đang lười biếng nằm dài phơi nắng huýt sáo ngắm trời.
Chỗ này đã lâu không có ai đến, nay bỗng thấy một một vị tu tiên giả bổn môn tiến vào, bọn chúng vội chạy tới thi lễ.
"Tham kiến tiên sư".
"Tham kiến tiên sư".
Một đồng tử nhìn lớn tuổi nhất, tựa hồ cũng là lão đại ở đây cung kính thưa: "Tiên sư, xin hỏi người tới đây có chuyện gì?".
Ngọc Vô Tâm tuy rằng rất nổi danh tại Ma Thần Tông, nhưng đối với phận tạp dịch như những đồng tử suốt tháng quanh năm chỉ biết quanh quẩn trong Đan Đường này thì vẫn là có chút lạ lẫm.
Nàng không buồn để ý, nhìn tên đồng tử lớn tuổi nhất, hỏi: "Ngươi tên gì?".
"Bẩm tiên sư, tiểu nhân là Đậu Kiến Đức." Đối với thái độ lạnh nhạt của Ngọc Vô Tâm, đồng tử kia không dám có chút bất mãn, vẫn cung kính hồi đáp.
"Ngươi đứng đầu ở đây?" Ngọc Vô Tâm lại hỏi.
"Vâng, thưa tiên sư". - Bộ dáng thành thành thật thật, Đậu Kiến Đức đáp - "Tiểu nhân chính là kẻ tạm thời quản sự trông coi chỗ này. "
"Quản sự?" Ngọc Vô Tâm nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc. Phế Đan Phòng tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049278/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.