Tố Tâm đã rất cố gắng đào tẩu, nhưng ngặt nỗi tu vi của cô bé so với Ngọc Vô Tâm thì yếu hơn nhiều lắm, có muốn chạy cũng chạy không thoát được. Rất nhanh, cô bé đã bị người tóm gọn.
"Sư tỷ đừng a! Cứu mạng a!".
"Cho sư tỷ thơm một cái thôi mà".
"Không! Cứu mạng! Cứu mạng!".
Ngọc Vô Tâm cúi hôn mấy lần, lần nào cũng bị Tố Tâm dùng tay đẩy ra, cuối cùng đành từ bỏ. Tất nhiên là nàng đã không cố công, chứ nếu thực muốn, sức lực của Tố Tâm làm sao ngăn được nàng.
"Xuy... Chán tiểu nha đầu ngươi, chả tình thú gì cả".
Nói đoạn Ngọc Vô Tâm hất tay về trước, đem Tố Tâm đánh bay vào một thân cây gần đó, khiến đầu cô bé sưng lên một cục rõ to.
"Ui da...!".
Tố Tâm ôm đầu xuýt xoa, cơn đau khiến cô bé quên luôn nỗi sợ.
"Sư tỷ làm cái gì vậy?!".
"Ném ngươi." Ngọc Vô Tâm lập tức trả lời, giọng điệu rất là bình thản.
Một lát sau...
"Này, tiểu nha đầu, còn giận à?".
"Hứ!".
Tố Tâm quay mặt sang hướng khác, khuôn mặt chẳng lấy gì làm vui: "Tỷ thử bị người ta ném vào gốc cây xem, coi tỷ có giận không".
"Thì ta xin lỗi rồi mà".
"Xin lỗi... Đi một mạch luôn ba tháng, bỏ mặc người ta, tưởng xin lỗi là xong à?".
Tố Tâm tuy tuổi còn nhỏ nhưng thân là đệ tử ma tông, ngày thường lại được Ngọc Vô Tâm dìu dắt, tâm tính so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049276/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.