"Phù... ".
"Phù...".
Ngọc Vô Tâm liên tiếp thở mạnh. Không phải bằng mũi mà bằng miệng. Nàng cần bình ổn lại tâm tình. Mười tám năm lăn lộn, trải đủ đắng cay đã ma luyện tâm tính nàng. Ngọc Vô Tâm nàng sẽ không vì chuyện này mà nản lòng thoái chí. Nàng không chấp nhận buông xuôi. Chỉ cần nàng còn sống thì vẫn sẽ còn hy vọng. Chỉ cần còn một tia hy vọng thì nàng sẽ bắt lấy, tiếp tục cố gắng sinh tồn, nỗ lực tranh đấu...
"Mẫu thân ta đã bị chôn xuống dưới mồ mà Ngọc Vô Tâm ta còn có thể sinh ra, ta bị người hắt hủi, nhẫn tâm đánh đập mà còn có thể sống sót tới ngày tiến nhập Ma Thần Tông... Ông trời nếu đã để ta sống, lại ban cho ta một bảo vật nghịch thiên là bạch liên hoa thì ắt phải có lý do. Ta thất bại hẳn bởi vì còn chưa hiểu được huyền cơ..."
"Phải, có lẽ ta đã bỏ sót chi tiết nào đó. Ta cần tìm hiểu thấu đáo bạch liên hoa...".
Tự mình trấn an, Ngọc Vô Tâm trước tiên chuyển mình đứng lên, rời khỏi động phủ. Nàng cần đi dạo một vòng để cho tâm tình được thoải mái. Dạ nếu mà phẫn uất, như vậy cho dù là nghiên cứu thử nghiệm hay là tu luyện đều sẽ không hiệu quả, có khi còn phản tác dụng. Tu tiên là quá trình nghịch thiên. Tu sĩ nếu mà tâm không kiên định, ý chí không vững thì rất dễ tẩu hoả nhập ma, tự mình hại mình.
...
"Chào Ngọc sư tỷ".
"Ngọc sư tỷ hảo".
Từ chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049271/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.