Lão già ngươi còn muốn chạy?
Đừng hòng!
Đã tốn công chuẩn bị kỹ càng như vậy, Ngọc Vô Tâm há có thể trơ mắt ra nhìn Tạ Trường Thanh tẩu thoát. Vận hết khí lực, nàng bật dậy đuổi theo.
Theo lý, với một tu sĩ luyện khí hậu kỳ như Ngọc Vô Tâm thì không cách nào đuổi kịp được cước bộ của cao thủ trúc cơ. Nhưng lúc này, bởi do trúng phải kịch độc, linh lực rất khó điều động nên tốc độ Tạ Trường Thanh cũng giảm đi nhiều, chỉ trong nháy mắt thì đã bị Ngọc Vô Tâm bắt kịp.
Vừa tới nơi, Ngọc Vô Tâm một lời không nói đã xuất ra ám khí, phóng thẳng vào đầu Tạ Trường Thanh.
"Không!".
"Phốc!".
Một trước một sau, hai thanh âm to nhỏ bất đồng vang lên. Tiếng kêu của Tạ Trường Thanh và tiếng đinh nhọn ghim vào đầu hắn.
Tiếp đấy, lại một tiếng "Bịch" nữa, thân thể Tạ Trường Thanh đổ gục xuống đất, ngay trước cửa động. Một đời tông chủ cao cao tại thượng cứ vậy mà ra đi, chết không nhắm mắt.
Bởi do mọi thứ diễn ra quá nhanh, phạm vi bất quá bên trong thạch động, thành ra những động tĩnh ở đây người bên ngoài không cách nào biết được. Cho dù là các đệ tử lãnh trách nhiệm canh gác xung quanh đi nữa. Từ đây đến chỗ bọn họ khoảng cách nào có ngắn.
Ngọc Vô Tâm đảo mắt nhìn một chút, khi đã chắc chắn chẳng có ai khác mò tới, lúc này nàng mới tiến lại chỗ thi thể Tạ Trường Thanh, đem nó kéo vào bên trong động phủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049263/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.