Sau đêm hôm đó thì mọi thứ cũng trở lại bình thường. Nước mắt người đã khô, tâm người cũng không còn dao động. Lăng Tiểu Ngư vẫn giữ thói quen mỗi ngày đến tìm Lăng Thanh Trúc, còn Lăng Thanh Trúc thì cũng hằng đêm gõ mõ tụng bài kinh Bát nhã cho hắn nghe. Cứ như vậy, một người đều đặn tụng kinh còn một người thì lẳng lặng ngồi nghe, đôi khi đụng chạm một chút. Nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi thôi, chẳng có chuyện trái đạo nào xảy ra.
Tháng ngày yên ả trôi đi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã qua hết nửa năm. Trong quãng thời gian này Lăng Thanh Trúc đối với Lăng Tiểu Ngư vẫn y như cũ, rất đỗi thờ ơ. Đến mức khiến cho người ta có cảm tưởng ở trong mắt Lăng Thanh Trúc nàng Lăng Tiểu Ngư sớm đã biến thành không khí. Riêng phần Lăng Tiểu Ngư...
Nửa năm trôi qua, hắn đối với Lăng Thanh Trúc cũng càng ngày càng đạm mạc. Theo số lần đến Thủy Vân am tăng lên, cách cư xử của hắn cũng dần trở nên lãnh đạm. Trước đây hắn mỗi ngày đều đến, nhưng hai tháng gần đây thì những đợt viếng thăm đã thưa dần. Và trong những đợt thăm viếng đó, thời gian hắn lưu lại cũng càng lúc càng ngắn. Có khi hắn đến, chỉ nghe hết một bài kinh liền đi; có khi còn ngắn hơn, uống cạn chung trà liền đứng dậy; thậm chí có lúc hắn chỉ đứng ở một góc nào đó lặng lẽ nhìn Lăng Thanh Trúc, vài ba giây sau thì thân ảnh đã hoàn toàn tiêu thất...
Lăng Tiểu Ngư hắn đã ngộ ra rồi chăng? Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049242/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.