"Hộc hộc... hộc hộc...".
"Hộc hộc... hộc hộc...".
Dưới trời đêm, trên con đường mòn, Lăng Ba ra sức chạy. Nàng sợ Lăng Tiểu Ngư sẽ bất ngờ tỉnh lại rồi đuổi theo truy bắt. Nói sao thì vị giáo chủ đại nhân này của nàng cũng là đại tu sĩ, thuốc mê không chừng rất nhanh liền hết tác dụng.
Nhưng may sao, từ đầu tới cuối đều chẳng thấy ai đuổi theo. Cứ như vậy, Lăng Ba hết chạy rồi đi, đi một đoạn rồi lại tiếp tục chạy, nỗ lực không ngừng...
Hành trình trốn chạy của Lăng Ba tính ra cũng đủ gọi lâu. Ngay khi vừa đến Bạch Long trấn, vào tiệm cầm đồ đổi xong ngân lượng thì nàng đã liền thuê một cỗ xe ngựa đi thẳng về hướng Nguyệt Long Thành. Kể từ lúc xuất phát cho đến khi tới nơi, trước sau gộp lại cũng có hơn nửa tháng thời gian. Suốt quãng đường này, nói thật là Lăng Ba đã phải sống trong thấp thỏm lo âu. Nàng luôn sợ người nào đó sẽ bất ngờ hiện ra chắn lối...
...
"Lăng cô nương, chúng ta đã đến Nguyệt Long Thành rồi." Đương độ xế chiều, khi Lăng Ba mới vừa thiu thiu ngủ bên trong xe ngựa thì từ phía ngoài, một giọng già nua chợt truyền vào.
Liền sau đó, tiếng một phụ nữ trung niên cũng cất lên: "Lăng cô nương, Nguyệt Long Thành ở ngay trước mắt rồi. Cô nương mau ra xem đi".
"Oáp...".
Lăng Ba che miệng ngáp dài, thò đầu ra nhìn thì quả thấy ngay trước mắt mình có một toà thành đang hiện hữu, bên trên cổng thành đề ba chữ màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049218/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.