"Lăng Tiểu Ngư, Thanh Khâu vĩnh viễn không chào đón ngươi, Thiên Hồ Cổ ta cũng không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa...".
Thiên Hồ Cổ đã rời đi, thế nhưng những lời nàng nói thì vẫn còn đang vang vọng trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư, khiến hắn phải suy tư.
Lăng Tiểu Ngư, hắn nghĩ rất nhiều. Về Thiên Hồ Cổ, về Thiên Hồ Đại Mi, về hắn, về quá khứ, hiện tại và tương lai. Về tất cả...
Trong đêm đen, một nụ cười bi thương lặng im hé mở. Trời... dường như lại u tối thêm vài phần.
...
Đêm đó Lăng Tiểu Ngư không ngủ. Hắn ngồi trong phòng, một mình uống rượu. Hắn uống nhiều lắm. Tới độ làm cho cả căn phòng nồng nặc men cay. Ấy vậy mà Lăng Ba, nàng vẫn có thể ngủ ngon lành. Tận khi trời sáng...
"Ưm...".
Lăng Ba hé mắt, miệng phát ra một thanh âm lười biếng. Rồi, khi nhớ đến chuyện tối qua, nhận ra mình vẫn còn đang ở trong tẩm cung của giáo chủ thì nàng mới giật mình, khẩn trương kiểm tra cơ thể.
May quá, mọi thứ đều vẹn nguyên, thịt còn chưa mất miếng nào.
Nhưng mà... giáo chủ đâu? Tại sao lại không có trên giường?
Theo phản xạ, Lăng Ba đưa mắt tìm kiếm.
"Giáo chủ".
"Giáo chủ ơi...".
Lăng Ba vén rèm, đi ra bên ngoài thì một cảnh tượng vô cùng "xa lạ" ngay lập tức đập vào mắt nàng. Những vò rượu, chúng có ở khắp nơi. Trên bàn, trên ghế, trên sàn nhà, và cả trên trường kỷ nữa. Còn giáo chủ của nàng, hiện người chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049216/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.