Chương trước
Chương sau
"Thiên Hồ Đại Mi, tới lúc này rồi mà ngươi còn chưa chịu hối cải sao?!".

Lăng Tiểu Ngư dường như cũng đã chẳng còn bao nhiêu lý trí nữa. Hắn đem Thiên Hồ Đại Mi dựng dậy, quát vào mặt nàng trong khi tay thì vươn ra bóp lấy cổ nàng, mãi một đỗi mới chịu buông ra.

"Khục khục...".

Thần trí vốn đã chẳng còn được mấy phần tỉnh táo, cơ thể bị độc dược hành hạ vốn đã vô cùng khó chịu, nay lại bị Lăng Tiểu Ngư liên tiếp đối xử thô bạo, Thiên Hồ Đại Mi cuối cùng đã không chịu thêm được nữa. Sợ hãi bỗng chốc thay bằng oán hận, nàng hét lên: "Ta không sai!".

"Nhân sinh vi kỷ, thiên kinh địa nghĩa! Nhân bất vi kỷ, thiên tru địa diệt!".

"Những gì ta làm đều là vì Thanh Khâu, vì tộc nhân Thiên Hồ! Lăng Tiểu Ngư ngươi là gì của ta?! Ngươi không là gì của ta cả! Yến cô cô ngươi cũng không là gì của ta cả! Thiên Hồ Đại Mi ta không có nghĩa vụ phải vì các ngươi thanh minh! Chuyện năm đó ta vốn không sai!".

"Chát!".

Một cái tát vang dội được người đánh ra.

Giống như Thiên Hồ Đại Mi, Lăng Tiểu Như cũng hét: "Ngươi không sai?! Ngươi dám nói là ngươi không sai?!".

"Chát!".

Lại thêm một cái tát nữa giáng thẳng vào mặt Thiên Hồ Đại Mi, lực đạo lớn tới nỗi khiến miệng nàng rỉ máu.

"Nữ nhi của ngươi nếu không có ta bảo hộ thì còn sống tới hôm nay sao?! Thiên hạ chính giáo không phải tất cả đều ngu ngốc! Nếu ngày đó Thanh Khâu ngươi chịu đứng ra nhất định sẽ có người tin tưởng, chí ít cũng có thể kéo thêm thời gian, như vậy thì ta đã đến kịp để cứu Yến cô cô!".

"Ta khinh!".

Liên tiếp hứng chịu hai cái bạt tai của Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Đại Mi triệt để bạo phát. Có thể nói lúc này nàng đã không còn biết sợ là gì nữa. Bao nhiêu phẫn uất dồn nén nay nhất tề xông phá.

"Nữ nhi của ta còn không phải bị ngươi đem bắt giữ?! Chúng nó gặp hoạ còn không phải do ngươi?!".

"Lăng Tiểu Ngư! Không cứu được Lăng Ngọc Yến đó là bởi ngươi vô năng! Chuyện vốn không can hệ với Thiên Hồ tộc ta!".

"Thiên Hồ Đại Mi!!".

"Ngươi có giỏi thì giết ta đi!!".

Chuyện đã đi tới nước này, Thiên Hồ Đại Mi không cho rằng mình còn có thể sống, cũng không nghĩ Thanh Khâu có thể tiếp tục tồn lưu. Lăng Tiểu Ngư chẳng phải loại thiện lành, hắn rành rành là một ác nhân. Nỗi oán hận của hắn đối với Thanh Khâu rất lớn, căn bản sẽ không thể nào hồi tâm chuyển ý được.

Nếu như đã vô phương thay đổi, vậy chi bằng cứ làm hắn điên tiết, để hắn giết đi. Ít ra còn tốt hơn là bị hắn từ từ hành hạ.

"Chết", "vong", Thiên Hồ Đại Mi ngàn vạn lần không muốn. Nhưng... nàng còn lựa chọn tốt hơn sao?

Hãy xem dáng vẻ của Lăng Tiểu Ngư đi. Hắn đến đây vốn đâu phải để cứu giúp gì, rõ ràng là muốn báo thù cho cái chết của Yến cô cô hắn. Thêm nữa... Ở trong người Thiên Hồ Đại Mi nàng bây giờ, xuân dược đang hoành hành. Nàng đã sắp không trụ nổi nữa rồi. Nữ nhi Thiên Hồ Nguyệt của nàng còn tệ hơn, hiện đã mê man, thân thể vô thức uốn éo, miệng rên rỉ nỉ non... Thiên Hồ Đại Mi nàng thực rất sợ mẫu tử các nàng bị chà đạp, ô nhục mà chết đi.

Cho dù có phải chết thì Thiên Hồ Đại Mi vẫn muốn giữ cho mình và nữ nhi được trong sạch. Phẫn uất cùng một chút lý trí sau cùng còn sót lại đã khiến nàng mạnh mẽ phản bác, thậm chí sỉ nhục Lăng Tiểu Ngư, mục đích hòng muốn hắn lập tức xuống tay hạ sát. Nàng không thể chờ đợi thêm nữa. Nếu kéo dài thêm, nàng sẽ biến thành bộ dạng dâm đãng giống nữ nhi mất.

"Lăng Tiểu Ngư! Yến cô cô của ngươi chết là đáng kiếp! Ngươi bị nhân thần tru diệt là đáng kiếp...!".

"Crắc...".

Trước những lời thoá mạ của Thiên Hồ Đại Mi, Lăng Tiểu Ngư vô cùng phẫn nộ. Hắn siết tay đến rớm máu...

Yến cô cô hắn chết là đáng kiếp sao?

"Thiên... Hồ... Đại... Mi..." Sắc đỏ trong mắt càng lúc càng thịnh, Lăng Tiểu Ngư gằn từng tiếng một.

Hắn nói, hơi thở khá là bất ổn: "Ngươi... Thiên Hồ Đại Mi ngươi... Ta muốn ngươi phải trải qua cảm giác đó... Cái cảm giác bất lực đứng nhìn người mà ngươi yêu quý nhất bị tổn thương, bị chà đạp trước mặt ngươi...".

Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư quay sang nhìn Thiên Hồ Nguyệt hiện đã hoàn toàn mất đi lý trí, đang nỉ non như khóc như than bên cạnh.

"Thiên Hồ Đại Mi ngươi rất thương yêu đứa con này phải không?".

Dự cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, Thiên Hồ Đại Mi kinh hoảng, nỗi sợ một lần nữa quay về: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi... ngươi muốn làm gì?! Ngươi không được động đến Nguyệt Nhi!".

"Không được? Ha ha ha! Ha ha ha ha!".

Lăng Tiểu Ngư cười phá lên, thần tình càng thêm hung ác, càng khiến người ghê sợ: "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi đã bắt đầu cảm nhận được rồi sao?".

"Lăng Tiểu Ngư! Ta cấm ngươi!".

Bản năng của người làm mẹ trỗi lên, Thiên Hồ Đại Mi bất chấp đau đớn bật người dậy, thân thể lao về phía trước.

"Phốc!".

Nhưng... cũng chả để làm chi. Thiên Hồ Đại Mi nàng còn chưa kịp làm ra trò trống gì thì đã bị Lăng Tiểu Ngư phong bế lại rồi.

"Thiên Hồ Đại Mi, ngươi hãy nhìn cho rõ. Xem xem ta hành hạ nữ nhi ngươi thế nào!".

Lăng Tiểu Ngư không nói chơi, hắn làm thật. Câu nói vừa dứt thì hắn liền vươn tay đem chiếc áo lót màu xanh của Thiên Hồ Nguyệt xé rách.

Một cặp tuyết lê trắng muốt theo đó mà bạo lộ ngay.

Tất nhiên là chuyện sẽ không dừng lại chỉ ở bấy nhiêu. Áo lót vứt đi, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục đem quần nhỏ xé rách.

Một cánh rừng u minh tức thì hiện rõ. Thấp thoáng còn thấy được vùng đào nguyên ẩm ướt. Xem ra dưới tác dụng của Âm Dương Hoà Hợp Tán, Thiên Hồ Nguyệt sớm đã động tình rồi.

...

"Cho ta!".

Vừa được Lăng Tiểu Ngư trao trả tự do, Thiên Hồ Nguyệt liền sà vào lòng hắn. Nàng vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, liên tục hôn hít. Trên má, trên mũi, vành tai, cái cổ, chỗ nào cũng bị nàng hôn qua.

Lăng Tiểu Ngư để yên cho nàng hôn, một lúc sau, khi đôi môi sớm dính đầy nước bọt của nàng đặt lên môi hắn, lúc này hắn mới bắt đầu đáp lại.

Rốt cuộc cũng nhận được sự hồi đáp, Thiên Hồ Nguyệt mạnh mẽ cho lưỡi tiến vào bên trong miệng Lăng Tiểu Ngư, chủ động tìm lấy chiếc lưỡi của hắn mà quấn quýt, tham lam mút lấy.

"Soạt!".

Hôn mút một hồi, Thiên Hồ Nguyệt bất ngờ đem Lăng Tiểu Ngư đẩy ngã xuống giường. Rồi, nàng đem y phục hắn cởi ra. Có điều, trong cơn mê tình, nàng đã không được kiên nhẫn lắm, sau khi cởi được thắt lưng, thay vì cởi tiếp thì nàng lại ra sức muốn đem y phục Lăng Tiểu Ngư xé rách.

"Rẹt!".

"Rẹt!".

Lực lượng dù còn đang bị phong bế nhưng lấy thể chất cường đại của tộc nhân Thiên Hồ, Thiên Hồ Nguyệt chẳng chút khó khăn, vài ba giây bất quá đã liền thành công xé bỏ trường y của Lăng Tiểu Ngư. Dù sao cũng chỉ là vải vóc bình thường, nào phải bảo y gì, trụ làm sao được.

"Cho ta...".

"Cho ta...".

Thân thể đã nóng rực, Thiên Hồ Nguyệt khó có thể chờ đợi thêm nữa, nàng nhanh tay nắm lấy lớp trung y trên người Lăng Tiểu Ngư, đang toan xé bỏ thì... Tay nàng, cả trái lẫn phải đều bị người cầm giữ lại.

"Cho ta...".

"Cho ta...".

p/s: từ đây đến kết truyện có nhiều thứ bất ngờ, có thể là không mong đợi, nhưng... cẩn thận kẻo bị lừa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.