Thiên Hồ Bắc Gia lặng lẽ siết tay, thần tình oán độc. Thiên Hồ Đại Mi thấy hắn đứng quay lưng cúi mặt, vẫn chưa chịu đi thì càng tức khí: "Ta bảo con cút ra ngoài, không nghe rõ sao?!".
"Rõ... Hài nhi... nghe rất rõ." Thiên Hồ Bắc Gia vừa nói vừa từ từ quay đầu nhìn lại.
Một khuôn mặt ngập tràn sự oán độc, đấy là những gì mà Thiên Hồ Đại Mi vừa nhìn thấy. Lần đầu tiên nàng mới thấy được. Trước nay Thiên Hồ Bắc Gia chưa bao giờ có thái độ này với nàng.
Hiển nhiên, trông thấy bộ dạng kia, Thiên Hồ Đại Mi không làm sao lại dễ chịu cho được. Linh tính mách bảo nàng có điều chẳng lành sắp sửa xảy ra.
"Mẫu thân... mẫu thân có biết là mình rất tàn nhẫn hay không?".
"Bắc Gia...!".
"Mẫu thân!!" Thiên Hồ Đại Mi quát lớn, Thiên Hồ Bắc Gia quát lại càng lớn hơn. Nhân lúc mẫu thân mình còn đang bị bất ngờ vì tiếng quát, hắn nhanh chóng tiếp lời: "Đừng có bảo con phải làm gì! Đừng có ra lệnh cho con!".
"Kể từ bây giờ con mới là người ra lệnh! Kể từ bây giờ con mới là Vương!".
Vương?
"Bắc Gia, ngươi muốn làm phản?".
Thiên Hồ Bắc Gia không nói. Hắn cười. Một nụ cười đầy ẩn ý.
Nhận ra khí tức của hắn đang cấp tốc bành trướng, trong lòng Thiên Hồ Đại Mi biết đứa nhi tử này của mình quả không nói chơi. Nàng giận lắm. Có nghĩ thế nào nàng cũng chẳng thể ngờ được đứa con mình sinh ra, do mình nuôi dạy lại có ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049167/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.