"Phải, ta là Triệu Phi Yến." - Chưa hết xúc động, Triệu Phi Yến nhắc lại - "Mau nói ta biết, sư phụ ngươi bây giờ ở đâu?".
"Sư phụ... người đang ở đây".
Ở đây?
Triệu Phi Yến theo phản xạ ngó quanh kiếm tìm. Chỉ là... Bóng dáng sư tỷ Lâm Ngọc Cơ, Triệu Phi Yến nàng nào thấy. Nàng nghi hoặc nhìn Tôn Thi Hàn, chờ nghe giải đáp.
Tôn Thi Hàn không nói. Nàng lấy từ giới chỉ ra một chiếc hũ màu trắng, sau đó lại lấy thêm một tấm bài vị màu đen, bên trên có khắc danh tự Lâm Ngọc Cơ.
"Sư thúc, sư phụ ở đây".
Triệu Phi Yến nhìn hũ cốt cùng bài vị người đã khuất, đôi môi mấp máy mãi mà không thể thốt nổi thành lời.
Vị hảo tỷ muội cùng nàng năm đó lớn lên, hôm nay... đã đi rồi sao?
...
"Ngọc Cơ sư tỷ...".
Sau một hồi thương tâm nuốt lệ, Triệu Phi Yến cuối cùng cũng đã có thể lên tiếng. Nàng cầm chiếc hũ, nhìn bài vị, hỏi: "Sư tỷ tại sao lại chết?".
"Vì bệnh qua đời." Tôn Thi Hàn đáp.
"Là bệnh gì?".
"Tâm bệnh".
Tôn Thi Hàn ngẩng đầu nhìn các vị cao tầng của Thiên Nhai Hải Các, nói tiếp: "Năm đó sư phụ vì người chịu tội, mang nỗi hàm oan ra đi, cho tới khi chết sư phụ vẫn luôn canh cánh trong lòng, bi thương chưa bớt...".
"Sư thúc, hôm nay đệ tử sẽ vì sư phụ đòi lại công đạo".
Triệu Phi Yến dường như cũng đã lờ mờ đoán ra. Nàng hỏi: "Ý ngươi nói... năm đó Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049150/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.