"Ca vũ ta đúng thật biết không quá nhiều, nhưng vẫn phân biệt được đâu là hay đâu là dở. Giống như bọn họ, chỉ có thể dùng một từ: "Tuyệt". Nhất là cô gái mặc hoàng y đang cầm quạt múa kia. Vóc dáng, thần thái, động tác, cử chỉ, toàn bộ đều hoà quyện vào nhau một cách hoàn hảo, khiến cho người ta có muốn không nhìn cũng không được." Lăng Tiểu Ngư chăm chú dõi theo thân ảnh hoàng y nữ tử, nói ra nhận xét.
Những gì Lăng Tiểu Ngư hắn nói, tất cả đều là thật. Tuy nhiên, đôi khi thật thà chưa hẳn đã hay, đặc biệt là khi thành thật khen ngợi một nữ nhân ở trước mặt một nữ nhân. Bởi lòng ganh tị, so bì của nữ nhân, nó vốn chẳng hề nhỏ.
Tôn Thi Hàn đem tay mình rút về, khó chịu ra mặt: "Chàng đây là xem ca múa hay là xem người ca múa vậy?".
"Có gì khác nhau sao?".
"Hừm...".
Tôn Thi Hàn ngó xuống bên dưới, thấp giọng chê bai: "Theo thiếp thấy thì con mắt nghệ thuật của chàng không được tốt lắm. Động tác của nàng ta như vậy mà chàng gọi là hoàn hảo? Hứ, còn thiếu sót nhiều lắm".
Lăng Tiểu Ngư không phản bác. Hắn thừa nhận ở trong lĩnh vực này, bản thân vô pháp so bì cùng Tôn Thi Hàn. Cái thời còn trẻ, Tôn Thi Hàn nàng đã nổi danh kỳ nữ, trừ bỏ việc tu luyện ra thì khoản cầm kì thi hoạ, tài nghệ của nàng cũng khó có cung nhân nào theo kịp.
Tâm tư máy động, Lăng Tiểu Ngư đợi cho điệu múa kết thúc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049145/chuong-586.html