"Có chuyện gì vậy? Hôi Diện trưởng lão tại sao còn chưa thấy đến?".
"Ừ, cũng không biết là xảy ra chuyện gì".
"Ngài ấy có khi nào đã đổi ý rồi không?".
"Sao có thể. Cung chủ dung mạo thiên tiên, so với trước càng thêm phần mị hoặc, trưởng lão sao có thể không màng... Ta được biết chính trưởng lão mới là người bỏ công theo đuổi cung chủ chúng ta a".
"Ừ, thì đúng là vậy, thế nhưng... Giờ lành đã qua lâu rồi, trưởng lão tại sao còn chưa tới? Cung chủ của chúng ta đã đợi suốt cả buổi rồi...".
"Trưởng lão thật quá đáng, sao có thể làm thế với cung chủ chúng ta chứ".
Tại quảng trường Tây Viện lúc này, tiếng cười đùa từ lâu đã dứt. Thay vào đó, hiện hữu đây chỉ những nghi hoặc, sự bất bình. Trên đài thì không nói làm gì, Tôn Thi Hàn chưa lên tiếng, ai dám đứng lên bày tỏ? Biểu thị duy phía dưới đài. Những lời thì thầm của các đệ tử càng lúc càng nhiều...
Số thanh âm kia mặc dù rất nhỏ, nhưng với thính lực của đại tu sĩ, Tôn Thi Hàn làm sao lại chẳng nghe? Nàng nghe được, cũng hiểu được sự bất bình của chúng cung nhân. Tuy nhiên, chúng không làm nàng dễ chịu hơn chút nào; trái lại, theo từng câu, từng chữ mà các đệ tử bên dưới thấp giọng nói ra, cõi lòng nàng lại càng bị tổn thương nhiều hơn. Tôn Thi Hàn nàng có cảm giác mình đang bị mang ra làm trò hề. Rằng đài cao mà nàng đang đứng đây chính là một sân khấu, còn nàng, nàng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049142/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.