Trên thế gian này, nếu hỏi có giống loài nào khó hiểu nhất thì đó hẳn phải là nữ nhân. Tâm tư nữ nhân, thiên hạ thật chẳng người nắm được. Những nữ nhân đơn giản nhất, có đôi khi cũng sẽ trở nên phức tạp lạ kỳ. Tôn Thi Hàn không phải là ngoại lệ. Từ nãy đến giờ, những gì nàng nói, những gì nàng làm, hết thảy đều hết sức "khó lường". Thậm chí đến chính bản thân nàng cũng không sao lý giải được. Mà chính bản thân nàng cũng không hiểu thì Lăng Tiểu Ngư làm sao am tường đây?
Lắc đầu cho qua, Lăng Tiểu Ngư quay lại với "nhiệm vụ" của mình.
"Được rồi, là lỗi của ta...".
Ngó thấy người xích lại gần mình, Tôn Thi Hàn cảnh giác: "Ngươi lại tính làm gì?".
"Thì mặc y phục." Lăng Tiểu Ngư giơ lên chiếc quần nho nhỏ màu đen, đáp.
"Cái đó, ta...".
"Sao? Đổi ý rồi à? Không cần ta phải mặc y phục cho nàng nữa?".
"Ta...".
"Nếu nàng e ngại thì thôi vậy".
Lăng Tiểu Ngư cố tình biểu lộ ra một chút tiếu ý cười chê, rồi ngoảnh mặt, làm bộ muốn đi.
"Đứng lại!".
Nghe gọi, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng xoay đầu.
Khuôn mặt Tôn Thi Hàn đanh lại, cũng không rõ là hờn hay uất: "Quần áo là ngươi cởi xuống, ngươi phải mặc lên!".
Lại bảo mặc lên, từ nãy giờ hắn nào đã cự tuyệt đâu? Tôn Thi Hàn nàng mới là người trốn tránh đấy chứ. Lăng Tiểu Ngư thầm sinh tiếu ý.
"Ngươi... ngươi cười cái gì?!".
"Không có." Lăng Tiểu Ngư chối bay, miệng thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049123/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.