"Keng!".
"Keng!".
...
"Keng!".
...
"A...!".
Sử dụng lực lượng ngang nhau, nhưng độ hiểm trong chiêu thức lại quá đỗi chênh nhau, kết cục thế nào thật chẳng khó đoán. Sau một hồi lẫn nhau giao đấu, lúc này Tôn Tiểu Yến đã bị đánh bại. Thanh kiếm trong tay nàng, nó mới văng đi.
"Nhặt lên".
Những tưởng sau khi Tôn Tiểu Yến đã gánh chịu thương tích thì lần tập luyện này sẽ kết thúc thì không, Lăng Tiểu Ngư vẫn muốn nó tiếp tục. Khuôn mặt lạnh lùng, hắn nói: "Tiểu Yến, cái ta muốn thấy là một nữ nhân mạnh mẽ, không phải một thiếu nữ yếu đuối".
"Ha a a..." Trong tiếng thở hổn hển, Tôn Tiểu Yến nghe vậy thì âm thầm cắn răng, bước lại chỗ thanh kiếm đã bị đánh rơi của mình, đem nó nhặt lên.
Mặc kệ tay áo rướm máu, bất chấp sự mệt mỏi, đau nhức, nàng lại lần nữa thôi động linh lực.
Nét mặt cũng chả có bao nhiêu thay đổi, Lăng Tiểu Ngư nâng thanh kiếm trong tay:: "Nhớ kỹ, ta bây giờ là địch nhân, kẻ muốn giết muội. Hãy dùng tất cả mọi thủ đoạn để đối phó".
Dứt câu, hắn nghiêng mình lao đi.
"Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
...
Trận đấu một lần nữa lại được diễn ra. Và lần này, thế kiếm của Tôn Tiểu Yến có vẻ đã quyết liệt hơn. Tuy nhiên, trong mắt Lăng Tiểu Ngư thì... vẫn còn "hiền" lắm.
"Keng!".
"Keng!".
Chạm thêm mấy đường mà vẫn chưa thấy được một chiêu, một thức nào đủ gọi là hiểm độc từ Tôn Tiểu Yến, Lăng Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049100/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.