"Ha...".
"Ha...".
Cánh tay đã vừa mới rút về, Lăng Tiểu Ngư sau khi để Tôn Tiểu Yến nằm an ổn trên giường thì chân liền thoái lui, liên tiếp thở mạnh. Sắc mặt của hắn lúc này... thật là không tốt lắm.
Tay vạch xuống một đường, thông qua thông đạo không gian, hắn nhanh chóng dịch chuyển sang nơi khác.
Cái nơi mà hắn tới đây, tạm vẫn chưa thể xác định được danh tự, chỉ biết nó là một vùng đất trống, khắp nơi đều trắng xoá một màu băng tuyết. Rất chi lạnh lẽo...
"Ký ức của ta...".
"Ký ức của ta...".
Trên nền tuyết trắng, Lăng Tiểu Ngư dùng cả hai tay ôm đầu, cố để nhớ lại đoạn ký ức đã vỡ tan kia, nhưng dù có nỗ lực bao nhiêu, hắn vẫn như cũ không làm sao nhớ nổi. Cái đêm hôm đó, sinh thần của hắn, ngày giỗ của mẫu thân hắn, đã phát sinh những chuyện gì, hết thảy hắn đều không thể nhớ. Đoạn ký ức ấy, nó hoàn toàn trống rỗng, cũng giống như cái chỗ mà hắn đang đứng đây...
"Tại sao... Tại sao ta lại không thể nhớ...".
"Tại sao...".
Khoảnh khắc này đây, thân thể Lăng Tiểu Ngư bất giác chợt trở nên lạnh lẽo. Chẳng do băng tuyết mà là vì... hắn đang sợ hãi. Cái lạnh kia, nó nhen nhóm từ trong tâm tưởng...
Qua thêm một lúc, khi mà nội tâm đã phần nào bình ổn lại, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới đem hắc bạch song ngư ẩn nơi lòng bàn tay mình gọi ra.
Hắn ngước nhìn hai con cá đang bơi ngược chiều trước mặt, lặng lẽ thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049082/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.