Chương trước
Chương sau
Hễ phàm là môn nhân Thiên Kiếm, thời điểm nhập môn đều phải hướng tổ sư tuyên thệ, rằng cả đời sẽ bảo hộ chính giáo, duy trì chính đạo. Nếu trái lời thề, thiên địa bất dung. 

Lăng Tiểu Ngư hắn có thể sai, có thể đi ngược lời thề, nhưng Lăng Thanh Trúc thì khẳng định sẽ không. Nàng là phong chủ Trúc Kiếm Phong kia mà. Đối với một vị phong chủ như nàng, an nguy của tông môn mới thiết yếu hơn tất thảy, duy trì chính đạo mới thực điều trọng đại. Lăng Thanh Trúc nàng há có thể vì một tên phản đồ mà bỏ qua cơ hội diệt trừ tai ương?

Không. Nàng chắc chắn sẽ chẳng nương tay. Lăng Tiểu Ngư hiểu rõ điều ấy. Và đó cũng chính là một trong những lý do vì sao suốt hơn mười năm phiêu bạt, dù có đôi lần hay tin ân sư đích thân hạ sơn tìm kiếm hắn cũng nhất quyết không chịu trở về. 

Gặp mặt? Lại để làm chi?

Theo khía cạnh nào đó mà nói thì Lăng Tiểu Ngư đã từ bỏ rồi. Thiên Kiếm Môn, Trúc Kiếm Phong, Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, Lăng Thanh Trúc, Chu Đại Trù,..., cảnh cũng tốt, người cũng được, tất cả hắn đều đã từ bỏ. Thế gian này, chỉ có duy nhất một thứ vẫn còn làm hắn vướng bận, không thể lãng quên: Lăng Ngọc Yến.

Hắn sống, hắn tu luyện, hết thảy đều là vì nàng. Bảo hộ, chăm sóc cho nàng, đấy là tâm nguyện, cũng là lẽ sống duy nhất của hắn. Từ trong tâm khảm, hắn chỉ mong Yến cô cô của mình được vui vẻ, được hạnh phúc.

Ấy vậy mà... thiên ý lắm lúc trêu ngươi. Tâm nguyện nhỏ nhoi kia, muốn thực hiện lại chẳng dễ gì.

"Đón Yến cô cô đi là một việc làm quá mạo hiểm, ẩn nhiều rủi ro. Trước mắt, có lẽ cũng chỉ có thể để người ngụ tại Thiên Kiếm, đợi thương tích Gia Gia bình phục ta sẽ lén đến thăm người." Lăng Tiểu Ngư thầm nghĩ, lặng lẽ thở ra một hơi phiền muộn. 

Hắn ngả lưng nằm xuống, miệng bảo với Gia Gia vẫn đang đưa mắt liếc nhìn: "Gia Gia, ngươi cũng chợp mắt một lúc đi. Sẽ tốt cho thương tích của ngươi đấy".

"Biết rồi. Ta ngủ liền đây".

"... Làm như Tiểu Ngư ngươi là phụ thân ta í, đêm nào cũng nhắc...".

...

...

Hôm sau, rồi những hôm sau nữa, sinh hoạt của Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia cứ vậy mà tiếp diễn. Chủ yếu vẫn là liệu thương, tịnh dưỡng, cả ngày đều quanh quẩn trong thạch động, hiếm khi ra ngoài. Cuộc sống vô cùng tẻ nhạt, chẳng có gì đáng nói. 

Nên kể, có chăng là ở nơi khác, những con người khác. Ví như... quỷ diện nhân chẳng hạn. 

Không thể không nói, dạo gần đây, ba chữ "quỷ diện nhân" này nóng hổi vô cùng. Danh tiếng xét ra thậm chí còn vang hơn cả lục đại tông môn, Huyết Sát Giáo hay là Thanh Khâu biệt quốc nữa. Chỉ có điều... cái danh này, nó lại là xú danh. 

Như đã biết, từ sau cái chết của Phổ Hạnh thần tăng, Lam Yên Tự đã phái đi thông điệp, nhờ cậy Thiên Kiếm Môn, Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung truy bắt hung thủ là quỷ diện nhân. Ban đầu, các vị cao tầng của tứ đại tông môn suy đoán rằng kẻ ẩn sau lớp mặt nạ là Đồ Tam Nương - giáo chủ Huyết Sát Giáo. Thế nhưng sau đó, bọn họ đã phải thay đổi ý nghĩ. 

Đồ Tam Nương, nàng đã thông qua giáo đồ mà đưa ra một vài "điểm nghi hoặc" nho nhỏ, khiến cho cao tầng tứ đại tông môn không thể không xem xét lại. 

Tất nhiên, nếu chỉ bấy nhiêu thì còn lâu mới đủ để làm tứ đại tông môn thay đổi quan điểm ngay. Sở dĩ tin Đồ Tam Nương vô tội, nguyên do hết thảy đều là xuất phát từ chính hung thủ đã sát hại Phổ Hạnh thần tăng. 

Quỷ diện nhân, hắn đã giúp Đồ Tam Nương thanh minh, bằng cách... gây ra thêm các vụ án mạng khác nữa. Vẫn là cướp của, vẫn là giết người, nhưng hơi khác với vụ Phổ Hạnh, trong những vụ án mạng tiếp theo này, thường có một chi tiết mới lạ thêm vào: thái bổ nạn nhân. 

Theo như những gì được cung cấp và xác thực, ở những vụ án mạng tiếp theo, tại hiện trường, hầu hết đều có một, hoặc vài thi thể nữ nhân trong tình trạng loã lồ bị hút hết tinh khí, có dấu hiệu xâm hại qua...

Thái bổ nữ nhân, há lại có thể là nữ nhân?

Đồ Tam Nương, nàng không thể là hung thủ được. Quỷ diện nhân chắc chắn là một người khác. Một nam nhân. Nhưng danh tính cụ thể thì... vẫn còn là bí ẩn. 

Đây cũng không phải tại tứ đại tông môn vô năng, tất cả chỉ bởi quỷ diện nhân quá ghê gớm thôi. Bán bộ tiên nhân kia mà, tu tiên giới hiện có mấy người đạt tới?

Đồ Tam Nương, Thiên Hồ Đại Mi - hai cái tên khiến chính tà lưỡng đạo kiêng kỵ nhất hôm nay, e còn kém thua nữa là. 

...

Thế đấy. Tứ đại tông môn dù đã ra sức nhưng vẫn chưa thể thu được kết quả gì. Nói gì bắt giữ, ngay đến khuôn mặt thật của quỷ diện nhân, tròn méo ra sao bọn họ còn chả ai nắm được.

"Bất lực", hẳn cũng có thể dùng đi.

Còn "căm hận"? Hẳn rồi.

Chỉ là... ai thèm bận tâm? Quỷ diện nhân thì khẳng định là không rồi đấy. 

Rừng hoang cốc vắng, dưới tàn đại thụ, lúc này quỷ diện nhân hiện đang đắc ý tươi cười. Hắn hướng hư không tỏ lòng khinh thị: "Cái gì mà tứ đại tông môn? Bất quá cũng chỉ là một đám ngu ngốc bị ta dắt mũi kéo đi mà thôi. Thật là đáng thất vọng".

"Chủ nhân." - Tiếng quỷ diện nhân vừa dứt thì trong đầu hắn, thanh âm Hỗn Độn liền cất lên - "Tu vị bây giờ của ngài đã là bán bộ tiên nhân, chỉ còn thiếu nửa bước nữa liền có thể trở thành tiên nhân chân chính, đám phàm nhân bọn chúng há có khả năng so bì?".

"Chủ nhân, ngày chủ nhân ngài xưng bá chắc chắn đã chẳng còn xa nữa".

Với những lời nịnh nọt êm tai ấy, tưởng chừng quỷ diện nhân sẽ cảm thấy dễ chịu thì không, hoàn toàn trái lại, hắn nghe xong liền khó chịu ra mặt: "Xưng bá? Lăng Tiểu Ngư còn chưa bắt được, thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng còn chưa lấy tới, ta có thể xưng bá được sao?".

Vẫn như cũ, hết sức lạc quan, Hỗn Độn nói: "Chủ nhân, ngài không phải nói Lăng Tiểu Ngư kia là một kẻ rất trọng tình nghĩa? Yến cô cô hắn bị đe doạ đến tính mạng, lý nào hắn lại quay lưng bỏ mặc... Chủ nhân, ta tin tưởng phán đoán của ngài, thời điểm tứ đại tông môn bắt giữ Lăng Ngọc Yến, dùng nàng ta uy hiếp, Lăng Tiểu Ngư kia nhất định sẽ xuất đầu lộ diện thôi. Tới chừng đó, chúng ta chỉ việc đem hắn bắt giữ rồi đoạt lại thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng là được rồi".

"Hừ... Nói thì dễ hơn làm".

Nét mặt dần hoà hoãn lại, quỷ diện nhân tiếp lời: "Mọi thứ cho đến bây giờ, toàn bộ vẫn chỉ là lý thuyết. Lăng Tiểu Ngư có vì Lăng Ngọc Yến mà xuất đầu lộ diện hay không, chừng đó mới rõ... Nếu hắn thực chịu ló mặt thì đương nhiên rất tốt, nhưng rủi vạn nhất, hắn không xuất hiện đâu này?".

"Chủ nhân, ngài sao có thể mất lòng tin như thế".

Hỗn Độn dừng một chút, rồi hạ thấp giọng: "Chủ nhân, nếu vạn nhất Lăng Tiểu Ngư thật không xuất hiện... Chủ nhân ngài cũng chẳng cần phải quá lo lắng. Cùng lắm chúng ta lại tiếp tục ẩn nhẫn, chờ ngày chủ nhân ngài thần công đại thành, chừng ấy xưng bá cũng chưa muộn".

"Thần công ngươi đưa cho ta, có chắc lợi hại như ngươi miêu tả?".

"Chủ nhân, ngài hoài nghi ta?".

"Không hẳn." - Quỷ diện nhân lắc đầu - "Ta chỉ là sợ Hỗn Độn ngươi chưa đánh giá đúng tình hình".

"Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, rồi lại thêm Minh Tôn, tiên nữ gì kia, nghe qua thôi cũng đủ biết lợi hại nhường nào. Theo như dự ngôn thì sớm muộn gì tất cả bọn chúng cũng xuất hiện. Thần công của ngươi liệu có đủ áp chế?".

Hỗn Độn nở một nụ cười thâm ý: "Chủ nhân, đừng nói dự ngôn chưa chắc đã đúng, kể cả khi những cái tên kia đều hiện thế đi nữa, Hỗn Độn ta vẫn không thấy có gì đáng phải lo sợ. Ta đảm bảo với ngài, chỉ cần ngài đem thần công luyện thành, khi đó, ngài tất sẽ là bá chủ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.