Năm đó, vốn chỉ là người dưng nước lã, lại là nhân - yêu hữu biệt mà Lăng Tiểu Ngư hắn còn đối tốt với nàng như vậy thì bây giờ, Thiên Hồ Cổ nàng làm sao có thể ngoảnh mặt quay lưng?
Phải chi Lăng Tiểu Ngư hắn là người xấu, phải chi hắn có ý đồ bất chính, khi ấy, Thiên Hồ Cổ nàng sẽ mặc kệ không lý đến. Nhưng... hắn đâu phải. Hôm nay, Lăng Tiểu Ngư tuy rằng đã ít nhiều thay đổi, nhưng về bản chất, so với năm đó hắn vẫn giống như vậy, rất tử tế. Ít nhất là với nàng.
Trong giây phút sinh tử lâm đầu này mà hắn còn vì an nguy của nàng lo nghĩ, thử hỏi Thiên Hồ Cổ nàng bỏ đi sao đành? Dẫu có thành công tẩu thoát thì cả đời nàng cũng sẽ ray rứt không yên.
Không. Nàng sẽ không đi. Thiên Hồ Cổ nàng sẽ ở lại đây. Có chết cũng cam...
Dường như cũng nhận ra sự kiên quyết của thiếu nữ trước mặt, Lăng Tiểu Ngư ngầm thở dài.
"Cổ Cổ, muội đúng là kẻ ngốc".
Tiếp sau câu nói, Lăng Tiểu Ngư chủ động nâng lên cánh tay, đem đặt lên đầu Thiên Hồ Cổ. Trong cái nhìn hoà ái, hắn thấp giọng: "Cổ Cổ, tuy rằng chúng ta gặp nhau không nhiều, bất quá sơ giao, nhưng trong lòng ta thật sự rất quý mến muội. Tiểu cô nương linh lợi khả ái ở Bắc Hà trấn năm đó, thiếu nữ xinh đẹp của hôm nay, dù là ai thì ta cũng đều có thiện cảm cả".
"Cổ Cổ, đối với ta, muội giống như một tiểu muội muội vậy. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048972/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.