"Phạm nhân? Tiểu Ngư, ý ngươi là?".
"Kẻ nằm trong quan, chỉ e là tội nhân từng bị chôn sống".
Da thịt bất giác lành lạnh, Gia Gia nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Tiểu Ngư, vậy... liệu có khi nào hắn vẫn còn sống không?".
Lăng Tiểu Ngư chẳng nghĩ nhiều, lắc đầu ngay: "Không có khả năng. Ngay đến pháp bảo còn hoại thì con người làm sao vẫn sống được. Dù là thần tiên cũng không thể tồn tại lâu tới như vậy. Trừ phi...".
"Trừ phi cái gì?".
"Trừ phi hắn là một tồn tại dạng như Thao Thiết, Huyền Vũ".
Ngó thấy Lăng Tiểu Ngư đã chính miệng nói ra, Thiên Hồ Nguyệt liền chen vào: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi quên đây là chỗ nào rồi sao? Chính là Cung Đâu - mối đại hoạ được xếp ngang cùng Huyền Vũ".
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi nên thừa nhận. Rằng Cung Đâu này đích xác là Cung Đâu mà dự ngôn đã nhắc tới".
...
Lời của Thiên Hồ Nguyệt, xét ra thì quả rất có lý. Nó thoả mãn cho những hoài nghi. Ví như tại sao lăng mộ này lại quá đỗi thần bí, tại sao kẻ được chôn cất lại bị xem như tội nhân mà đặt tượng trông chừng. Nhưng...
"Hợp lý tới đâu thì cũng bất quá giả định. Thực tế chưa chắc đã đúng như vậy".
Thần tình vẫn rất ư kiên định, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Gia Gia, dùng linh nhãn của ngươi kiểm tra một chút".
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi...".
Thiên Hồ Nguyệt rất muốn nói, nhưng cuối cùng đành câm nín.
Nói? Để làm gì nữa? Lời nói của nàng đâu có tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048949/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.