Gia Gia là vậy, vốn chả có ý tứ can ngăn. Hoàn toàn trái lại, nó cảm thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt rất chi thú vị. Với phát cắn giữ hoài không buông kia của Thiên Hồ Cổ, nó muốn biết Lăng Tiểu Ngư sẽ xử trí thế nào.
Cứ thế, trong sự theo dõi sát sao của Gia Gia nó, khoảng tầm chục giây sau thì tiếng Lăng Tiểu Ngư cất lên.
Trong cái cau mày, hắn nói với Thiên Hồ Cổ: "Muội còn tính cắn tới bao giờ?".
Không ai đáp lại.
Thiên Hồ Cổ, nàng vẫn như cũ, giữ chặt cánh tay của Lăng Tiểu Ngư hắn. Mà, đâu chỉ giữ không không, nàng còn ra sức nghiến nát da thịt hắn nữa.
Hãy nhìn xem. Máu, nó đã chảy hẳn thành dòng, thấm ướt cả một mảng lớn y phục của Thiên Hồ Cổ nàng rồi.
Nén nhịn đau đớn, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu uy hiếp: "Cổ Cổ, mau buông ra. Nếu muội còn không buông thì đừng trách ta...".
Uy hiếp sao?
Nằm bên dưới, Thiên Hồ Cổ khinh thường. Lăng Tiểu Ngư hắn nếu muốn đánh nàng thì cứ việc đánh, Thiên Hồ Cổ nàng chẳng sợ.
Muốn nàng thả? Nàng cứ giữ đấy, cứ cắn đấy.
"Lăng Tiểu Ngư, ta cắn chết ngươi!".
Hận ý tràn ngập trong lòng, Thiên Hồ Cổ lại càng dụng lực nhiều hơn.
"Cổ Cổ, ta hỏi lại: Muội có chịu thả không?".
"Ư...".
"Đây là muội ép ta đấy".
Trước sự lì lợm của thiếu nữ trong lòng, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng phải nổi cáu. Thần tình đanh lại, hắn ghì Thiên Hồ Cổ chặt hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048918/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.