"Phù... ù...".
Dạ thở phào, Gia Gia đem viên tử tinh cầu bỏ vào trong túi, cất tiếng hỏi: "Giờ ngươi tính thế nào?".
"Còn tính thế nào? Dĩ nhiên giúp các nàng biến trở lại nhân hình".
"Rồi sau đó?".
"Chữa trị thương tổn, đợi các nàng tỉnh lại".
"Gia Gia, qua giúp một tay đi".
...
...
Mấy canh giờ sau.
Tại một ngọn núi khác, cách xa địa điểm giao chiến trước đó.
Bên trong thạch động vừa mới khai mở chưa lâu, Gia Gia hiện đang ngồi cạnh đống lửa do đích thân nó nhóm, chống cằm nhìn hai thân ảnh đang nằm bất động ở chiều đối diện.
Ngắm nghía một hồi, nó chợt hé môi lẩm bẩm: "Người ta nói yêu trong thiên hạ, đẹp nhất không ai qua được hồ yêu. Lúc trước còn chưa mấy tin tưởng, bây giờ xem ra quả đúng chẳng sai tí nào".
"Thiên Hồ Nguyệt thì băng cơ ngọc cốt, hoa nhan nguyệt mạo; còn Cổ Cổ... Đợi năm mười năm nữa, sợ rằng tiên tử trong truyền thuyết cũng khó mà ăn được nàng. Bách bàn nan miêu, bách niên nan ngộ a".
"Mà ngẫm cũng đúng. Cũng chỉ có nhan sắc bậc này thì mới lay động được Tiểu Ngư, khiến hắn chấp nhận làm kẻ tiểu nhân vô sỉ, công khai sắc tâm yêu cầu Cổ Cổ nàng phải cởi bỏ y phục... Chậc, suy cho cùng thì Tiểu Ngư hắn cũng là nam nhân mà. Mỹ lệ thế kia, ngay cả ta còn thấy động tâm nữa là...".
"Hmm... Nhớ lại lúc Cổ Cổ trút hết xiêm y, trên ngực nàng hình như có một vết bớt rất đẹp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048916/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.