Quyết tâm tiêu diệt, đấy là Thiên Hồ Nguyệt. Phần Lăng Tiểu Ngư - kẻ mà nàng muốn tiêu diệt...
Thành kiến thì hắn chả có thành kiến. Oán giận? Hắn cũng chả có gì để phải oán giận. Trở nên hung hăng, hơi hướng điên cuồng, hết thảy chỉ đơn giản vì hắn cảm thấy phấn khích thế thôi.
Kể từ khi phải rời khỏi tiên môn, trải hơn mười năm phiêu bạt hồng trần, Lăng Tiểu Ngư hắn nào đã kinh qua một trận chiến ác liệt giống vầy?
Không. Hắn chưa từng. Những kẻ hắn đối mặt, chết dưới tay hắn, nếu không phải thế tục phàm nhân thì cũng chỉ là hạng tu sĩ tầm thường, hạng yêu ma trung lưu, hạ đẳng. Một đại yêu như Thiên Hồ Nguyệt ư? Lần đầu tiên đấy.
Trong đời Lăng Tiểu Ngư hắn, tính đến hôm nay, đây có lẽ là trận chiến mang lại nhiều cảm xúc tích cực nhất. Thân phận đại yêu của Thiên Hồ Nguyệt, tu vi thâm hậu cùng những món pháp bảo chứa đựng uy năng của nàng, chúng khiến hắn rất phấn khích.
Đây... có lẽ là niềm vui khi gặp được một đối thủ xứng tầm đi.
Thế đấy. Lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư mới cảm nhận được niềm vui đích thực của một chiến binh, thử hỏi làm sao hắn có thể nghe lời hô gọi của Thiên Hồ Cổ mà bỏ qua được?
Sẽ rất có lỗi với cảm xúc của bản thân đấy.
Tin tức nơi hắc sắc linh quả được hái ư?
Thắng được Thiên Hồ Nguyệt tự khắc sẽ biết.
Cho mình thêm một lý do, Lăng Tiểu Ngư "vui vẻ" tiếp tục cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048909/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.