"Quảng Hàn... Tại sao?".
"Tại sao...?".
Trong tiếng thở nặng nhọc, Lăng Tiểu Ngư đã liên tiếp hỏi, và càng hỏi thì thanh âm của hắn càng nhỏ dần... nhỏ dần rồi tắt hẳn.
"Bịch" một tiếng, cả người hắn đã gục ngã. Một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư hắn lại ngất đi.
...
Qua hơn mười phút sau.
Từ trên thương khung, một chút ba động nổi lên. Kế đấy, một thân ảnh nhỏ nhắn dần lộ rõ.
Chẳng phải "Quảng Hàn" đã bị Lăng Tiểu Ngư đuổi giết thì ai?
...
"Tiểu Ngư hắn xỉu thật chưa nhỉ?".
Bởi trong lòng còn sợ hãi nên Gia Gia chưa dám tiến lại gần. Một cách chậm rãi, nó rón rén bước từng bước một, vừa bước vừa cảnh giác đề phòng, tùy thời bỏ chạy.
May sao, mọi chuyện suôn sẻ. Lăng Tiểu Ngư thật sự đã ngất đi rồi.
...
"Phù... ù...".
Thở phảo một hơi, Gia Gia xác nhận tình hình xong, lúc này mới dám đem viên tử tinh cầu cất vào trong túi áo. Nó ngồi bệt luôn xuống đất, tựa vào người Lăng Tiểu Ngư mà than trách:
"Tiểu Ngư à Tiểu Ngư, rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy chứ? Ban đêm ban hôm ngươi đột nhiên lại cầm dao chạy tới đâm ta, còn đuổi giết ta...".
"Vụ Quảng Hàn kia nữa. Ta là Gia Gia mà, có phải Quảng Hàn gì đâu...".
...
"... Kỳ quái. Bộ dạng lúc đó của Tiểu Ngư ngươi hình như không đúng lắm. Trông hung dữ, đáng sợ lắm...".
...
"Mà... Tiểu Ngư ngươi chẳng phải đã bị phế tu vi rồi ư? Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048876/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.