"Ta là ai?".
"Ta là ai?".
"Tiểu Ngư, ngươi là Lăng Tiểu Ngư. Lăng Tiểu Ngư, nhớ không?".
"Lăng Tiểu Ngư?".
Lăng Tiểu Ngư vừa ôm đầu, vừa lẩm bẩm: "Lăng Tiểu Ngư... Lăng Tiểu Ngư... Lăng Tiểu Ngư...".
"A... Đầu ta đau quá... Đầu ta...".
"Tiểu Ngư! Ngươi làm sao vậy?! Ngươi đừng doạ ta a...".
"Đau quá... Đầu ta đau quá...".
Mặc cho Gia Gia ở bên kêu gọi, thậm chí dùng đạo thuật trợ giúp, cơn đau của Lăng Tiểu Ngư vẫn chẳng thuyên giảm chút nào. Trái lại, sự đau đớn, nó càng lúc càng tăng.
Thế rồi, sau tầm một phút kêu la, Lăng Tiểu Ngư đã bị chính cơn đau của mình đánh ngất, triệt để hôn mê.
...
"Tiểu Ngư ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy...".
Lo lắng kiểm tra một hồi, Gia Gia đem viên tử tinh cầu thu lại, ngồi bệt xuống. Nó mếu máo: "Híc... Tại sao ngươi lại không nhớ Gia Gia chứ? Ngay cả tên mình mà ngươi cũng không nhớ nữa... Híc... Ta không muốn ngươi biến thành đần độn đâu...".
...
Lăng Tiểu Ngư bị mất trí nhớ, Gia Gia thực chưa bao giờ trông đợi. Nó thậm chí còn chưa từng nghĩ tới. Từ trong thâm tâm, nó mong đó chỉ là một khoảnh khắc nhất thời, bởi do Lăng Tiểu Ngư đã chịu đả kích quá lớn, đã hôn mê quá lâu nên mới biến thành như vậy, nhanh thôi sẽ khỏi.
Tiếc rằng... Mong muốn cuối cùng cũng chỉ là mong muốn.
Lần thứ hai hồi tỉnh, Lăng Tiểu Ngư vẫn không nhớ được chút gì. Lần thứ ba cũng y như vậy, ôm đầu kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048874/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.