Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử cùng nhau trầm mặc. Đối với quyết định của Cơ Thành Tử, thú thực bọn họ cũng chả biết là đúng hay sai. Nhưng chí ít...
Thở nhẹ một hơi, sau tất cả, Ngọc Vân Tử là người đầu tiên lên tiếng: "Chưởng môn sư huynh, tâm ý của sư huynh, đệ nghĩ là mình hiểu được... Đệ đồng ý".
Cơ Thành Tử khẽ gật đầu, chuyển mắt nhìn qua hai vị phong chủ còn lại.
"Bất Dịch đệ tán thành".
...
Không được như hai vị sư đệ của mình, Lý Ngọc Thường lại có phần do dự. Thay vì trả lời, nàng hỏi: "Chưởng môn sư huynh, việc cách ly Lăng Tiểu Ngư khỏi Thanh Trúc sư tỷ muội không có ý kiến, nhưng mà... Theo muội biết thì Lăng Ngọc Yến - cô cô của Lăng Tiểu Ngư - hiện chỉ sống một mình, nhiều năm qua vẫn một lòng ngóng trông hắn trở về...".
Lý Ngọc Thường dù nói chưa hết ý nhưng Cơ Thành Tử vẫn dễ dàng nghe ra được. Hắn thở dài: "Tính mệnh phàm nhân mong manh, cái đó ta đương nhiên biết. Nhưng chúng ta phải lấy đại cục làm trọng".
"Trước mắt, chúng ta cũng chỉ đành ủy khuất cho Lăng Ngọc Yến, đợi một thời gian nữa, chờ cho tâm cảnh Thanh Trúc sư muội bình ổn trở lại rồi tính tiếp".
...
Cứ như vậy, mọi chuyện đã được định đoạt, theo ý Cơ Thành Tử. Lăng Tiểu Ngư, hắn sẽ bị đưa đến một nơi rất xa, ra khỏi tầm mắt của Lăng Thanh Trúc. Lăng Ngọc Yến thì càng khỏi phải nói, muôn trùng diệu vợi.
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048871/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.