Thế sự đa đoan, nào ai có thể lường trước được?
Năm đó, Lăng Tiểu Ngư bái nhập tiên môn, làm sao nghĩ được sẽ có ngày này. Lăng Ngọc Yến cũng vậy, nàng đâu mường tượng ra được.
Năm đó, Lăng Ngọc Yến nàng chỉ đơn giản muốn để cháu trai kéo dài mạng sống, nén đau buộc hắn phải tiến nhập tiên môn. Mười tám năm cô đơn chiếc bóng, vào ra trông đợi, tất cả cũng chỉ vì điều ấy...
Sự hi sinh kia, có đáng hay không?
Thật ra thì Lăng Ngọc Yến đã có câu trả lời từ lâu rồi. Thời điểm biết Lăng Tiểu Ngư đã bình an vượt qua cái tuổi mười sáu, trong lòng nàng cũng phần nào mãn nguyện.
Phải. Nàng không trách, không oán, dù cho có bị tháng năm dày vò với muôn nỗi nhớ thương đi nữa.
Nhưng, đấy là trước kia. Còn bây giờ?
Nếu biết được thảm cảnh của Lăng Tiểu Ngư hôm nay, Lăng Ngọc Yến nàng sẽ phản ứng ra sao?
Hẳn nàng cũng sẽ giống như Lăng Tiểu Ngư lúc này, hối hận vì quyết định hôm đó, giây phút định mệnh của mười tám năm về trước.
Chia ly bởi không muốn sớm ngày vĩnh biệt, vậy mà giờ đây... Mười tám năm cách trở núi sông, đổi lại là thế này sao? Thế thì thà rằng mười tám năm trước đừng bao giờ ly biệt. Như vậy, chí ít hai cô cháu còn được kề cận sớm hôm trong quãng thời gian mười năm ấy...
Một người phí hoài thanh xuân mỏi mắt ngóng trông, một kẻ bao phen điên cuồng ngày đêm tu luyện, rốt cuộc hôm nay đổi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048868/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.