Trừ phi ở khoảnh khắc sinh tử tồn vong, bằng không khẳng định sẽ chả có "sự bất ngờ" nào xuất hiện. Lăng Tiểu Ngư sẽ không câu thông với lực lượng ẩn chứa trong lòng bàn tay; và Chu Đại Trù, hắn cũng sẽ không tiến vào trạng thái hoá hình nọ.
May mắn, tình cảnh vẫn cho phép bọn họ che đậy bí mật của mình. Chí ít là ở thời điểm hiện tại...
...
"Phù... Mệt chết ta...".
Bên dưới tàn cây, những tiếng than vừa mới cất lên. Là của Chu Đại Trù. Hắn đang rất mệt.
Cũng đúng thôi. Một mình hắn phải đương đầu với ba con quái thú, lại còn từ cấp bậc vấn đỉnh hậu kỳ cho đến chân nhân trung kỳ, không mệt làm sao được? Còn sống đã xem như kỳ tích rồi.
Cố gắng bình ổn khí huyết, Chu Đại Trù ngó sang Lăng Tiểu Ngư, hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi vẫn ổn chứ? Có bị thương tích gì không?".
Nhận được sự quan tâm của huynh đệ, Lăng Tiểu Ngư liền đáp: "Sư huynh, đệ không sao. Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi".
"Lệ sư tỷ, sư tỷ thì sao?".
"Ta vẫn ổn. Cũng nhờ Tiểu Ngư bảo vệ cho ta." Ngồi tựa lưng bên một hòn đá, Lệ Thắng Nam trả lời.
Nắm rõ tình hình, Chu Đại Trù lúc này mới yên tâm gật đầu: "Các ngươi không sao thì tốt rồi".
...
"Đại Trù sư huynh." Dáng vẻ có phần áy náy, Lăng Tiểu Ngư bày tỏ lòng cảm kích - "Lần này may nhờ có sư huynh, nếu không e rằng đệ và Lệ sư tỷ đã chết dưới tay đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048850/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.