Giống như Âm Tiểu Linh, bộ dáng họ Tô hiện giờ trông cũng khá tệ. Quần áo dính bẩn, đầu tóc thì rối ở nhiều nơi. Có thể thấy, mấy ngày vừa qua hắn sống cũng không dễ dàng gì.
Trên môi vẫn treo một nụ cười thân thiện, Tô Đông Vũ nói tiếp: "Ta thấy mấy ngày vừa qua muội thỉnh thoảng vẫn nhắc tới hai chữ "đầu gỗ" này. Không biết đầu gỗ trong lời muội là ám chỉ người nào?".
"Tô sư huynh thật là ít để ý".
Làm như mình chẳng nghe ra ý tứ mai mỉa, Tô Đông Vũ vẫn giữ nét mặt tự nhiên, tỏ ra hoà nhã: "Nhược Thủy, ta chỉ là có chút hiếu kì thôi".
Vẻ bất mãn càng lúc cành đậm, trong hình hài Công Tôn Nhược Thủy, Âm Tiểu Linh đề nghị: "Tô sư huynh, chúng ta cũng không phải thân thiết lắm, thỉnh cứ gọi ta là Công Tôn sư muội như trước đi".
Liên tiếp bị người đối xử lạnh nhạt, Tô Đông Vũ khó lòng còn cười thêm được nữa. Hắn khẽ nhíu mày, giọng trầm đi hẳn: "Sư muội, ta thật là không hiểu lắm. Trước đây muội không đối với ta như vầy".
Trong thâm tâm, Tô Đông Vũ thực đang thấy rất khó hiểu. Hắn nhớ một tháng trước, tại lần gặp gỡ kia, vị Công Tôn sư muội này đối với mình vẫn nhất mực si mê, tại sao bây giờ lại...
Mà không. Chẳng riêng lúc này, kể từ thời khắc cùng nhau tiến vào Hoá Long Trì thì thái độ của Công Tôn Nhược Thủy đã thay đổi rồi. Theo lẽ thường, với sự ái mộ dành cho Tô Đông Vũ hắn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048842/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.