Tình yêu của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc không làm sao hiểu được. Mà lúc này, nàng còn lòng dạ đâu để tìm hiểu. Suy nghĩ của nàng, nó hình như bị ngưng trệ mất rồi. Hiện tại, còn chăng là hoang mang, là bấn loạn...
Sợ hãi? Hẳn cũng đôi phần.
Mang theo tâm tình phức tạp ấy, nàng im lặng xoay đầu, lặng lẽ rời đi...
...
Tất nhiên, sự hiện diện, và cả âm thầm rời đi ấy của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư đã chẳng hề hay biết. Từ đầu đến cuối hắn đều đinh ninh chỉ có mỗi mình ở đây, và đó là lý do vì sao hắn vẫn tiếp tục ngồi nhìn Huyễn Mộng, tiếp tục suy tư...
"Huyễn Mộng..." - Môi cười yếu ớt, Lăng Tiểu Ngư tự giễu - "Hết thảy đều chỉ là huyễn mộng mà thôi. Tình yêu này của ngươi, vốn dĩ từ đầu đã là huyễn mộng...".
"Nếu tất cả chỉ là mộng, Lăng Tiểu Ngư ngươi còn níu giữ để làm gì?".
Đem cây trâm ngũ sắc nắm lại, Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu, mắt dõi về hướng cửa động Huyền Âm, trầm mặc hồi lâu thì nói: "Sư phụ, hãy cho đệ tử thêm thời gian. Một chút nữa thôi...".
"Hai hôm nữa là đến sinh thần của người rồi. Sau khi đưa Huyễn Mộng cho người, đệ tử sẽ lập tức bế tử quan, sẽ toàn tâm toàn ý thanh trừ tạp niệm".
"Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, ba năm không được thì bốn năm, năm năm, mười năm... Mối tình bất luân này, đệ tử sẽ vĩnh viễn chôn xuống tận mồ sâu...".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048811/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.