Mặc dù tiệc vẫn chưa tan, rượu còn chưa cạn, thế nhưng tân lang thì đã sớm rời đi rồi.
Không. Lăng Tiểu Ngư không trốn chạy. Hắn chỉ làm giống như bao vị tân lang khác, lui gót trở về phòng mình mà thôi. Ở đó, có một vị tân nương đang ngồi đợi hắn...
...
Cửa phòng từ lâu đã khép, dẫu vậy, bên trong căn phòng, bầu không khí vẫn trầm lắng như cũ. Âm Tiểu Linh thì ngồi im trên giường chờ đợi, trong khi Lăng Tiểu Ngư - kẻ nàng đợi chờ - lại cứ mãi suy tư bên chiếc bàn đặt ở giữa phòng.
Chừng không kiên nhẫn thêm được nữa, Âm Tiểu Linh lúc này mới chủ động lên tiếng:
"Tướng công".
Chưa thấy Lăng Tiểu Ngư phản ứng, Âm Tiểu Linh nói tiếp: "Tướng công, chàng vẫn chưa lấy khăn che xuống cho thiếp".
...
"Tiểu Linh, ta nghĩ hai chúng ta...".
"Tướng công, chàng sao vậy? Nghe giọng chàng hình như không được vui. Chàng không thích thiếp ư?".
"Tiểu Linh, ta... ta cũng không biết. Ta chỉ là cảm thấy chuyện này quá đột ngột".
Ra chiều cảm thông, Âm Tiểu Linh dịu dàng bảo: "Không sao đâu, thiếp hiểu mà. Thiếp có thể chờ đợi...".
"Tiểu Linh...".
"Được rồi, chàng không cần phải nói nữa. Mau tới lấy khăn che xuống cho thiếp đi. Lẽ nào chàng tính để thiếp như vầy suốt đêm sao?".
"À, xin lỗi...".
Lăng Tiểu Ngư gãi đầu, rồi nhấc mông đứng dậy, tiến thẳng tới bên giường.
Một cách chậm rãi, hắn với lấy cây gậy Như Ý đặt ở cạnh giường, từ từ đem chiếc khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048805/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.