Phần vì thời gian đã chậm trễ nhiều so với dự tính, phần bởi huyết độc trong người vẫn chưa được hoá giải một cách triệt để nên trên đường trở về, Lăng Thanh Trúc đã chẳng la cà thêm chỗ nào nữa.
Tất nhiên, suốt quãng thời gian độn quang phi hành ấy, sư đồ họ Lăng cũng có dăm bảy bận chạm mặt với những tu sĩ khác. Chính giáo có, tà đạo cũng có. Nhưng bất kể là ai, người thuộc phe nào thì đều không dám tới gây phiền toái.
Đánh chủ ý lên một vị chân nhân cảnh hậu kỳ? Bọn họ đâu có điên. Trừ phi là vị chân nhân hậu kỳ này đang bị trọng thương thì mặc may mới có kẻ lớn gan làm bừa.
Chỉ là... Lăng Thanh Trúc, nàng đang bị trọng thương sao?
Hôm nay đâu phải hôm qua. Ba tháng trước Lăng Thanh Trúc đúng thật vô lực, nhưng còn bây giờ... Đừng nói một tên, kể cả có là một tá chân nhân sơ kỳ, trung kỳ gộp lại nàng cũng đủ tự tin chém phát chết luôn đấy.
Muốn đánh chủ ý lên nàng ư? Cứ tự nhiên. Chỉ cần không phải loại yêu nghiệt như Đồ Tam Nương thì Lăng Thanh Trúc nàng đều sẽ tình nguyện đón tiếp.
...
"Haizz...".
Trên đường phi hành, Lăng Tiểu Ngư nghe được tiếng thở dài của ân sư thì trong lòng không khỏi nghi hoặc: "Sư phụ, người có tâm sự hả?".
Giọng nhạt nhẽo, Lăng Thanh Trúc đáp: "Ừ".
"Sư phụ, người đang phiền lòng chuyện gì vậy? Nói cho đệ tử biết được không?".
Lăng Thanh Trúc bĩu môi: "Nói với ngươi làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048795/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.