Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một tháng nữa đã qua đi.
Một tháng này, sinh hoạt trong nhà họ Tô cũng không có nhiều khác biệt. Bữa cơm vẫn đạm bạc, tình nghĩa vẫn đong đầy... Thay đổi, hoạ chăng là bệnh tình của Lăng Thanh Trúc.
Trải qua một tháng trời đích thân điều trị, đến hôm nay thì tình trạng của Lăng Thanh Trúc đã tốt lên rất nhiều. Hiện tại, chẳng ngoa khi nói nàng có thể một mình ra tay giải quyết vài ba tên chân nhân trung kỳ cùng lúc. Riêng với chân nhân hậu kỳ, chỉ cần không phải loại yêu nghiệt như Đồ Tam Nương thì nàng vẫn thừa sức ứng phó.
Và đó cũng chính là lý do vì sao mà Lăng Thanh Trúc lại quyết định rời đi lúc này.
...
"Tiểu Ngư Nhi".
Đứng cạnh cửa sổ, giữa trời đêm, Lăng Thanh Trúc nhìn ra không gian bên ngoài, bất ngờ gọi khẽ.
Đợi Lăng Tiểu Ngư ứng tiếng, nàng mới tiếp tục: "Ngày mai chúng ta sẽ trở về Thiên Kiếm Môn".
"Ngày mai sao...".
Đó không phải câu hỏi. Nó là sự lặp lại. Có vương đôi phần tiếc nuối...
Đối với quyết định của ân sư, Lăng Tiểu Ngư chẳng hề bất ngờ. Trong lòng mình, hắn tự biết việc này rồi sẽ xảy ra. Chỉ là... nó sớm quá.
Sớm? Lạ lùng thay. Cớ gì Lăng Tiểu Ngư hắn lại cảm thấy như vậy?
Lăng Tiểu Ngư tự hỏi, nhưng hỏi xong thì cũng chỉ biết cúi đầu im lặng.
Rõ ràng, thần sắc của Lăng Tiểu Ngư lúc này có gì đó khác lạ. Nét mặt u buồn kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048786/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.