Sáng hôm sau.
Khi mặt trời đã lên được tầm một sải tay thì cũng là lúc Lăng Tiểu Ngư bắt đầu cựa quậy. Kèm theo một tiếng "ưm" khẽ, đôi mắt thâm quầng của hắn cũng từ từ mở ra.
Vị trí hắn nằm vẫn y như cũ, trên nền nhà. Thế nhưng gối chăn thì... Hắn nhớ rõ là tối qua, lúc Lăng Tiểu Ngư hắn thiếp đi, trên nền nhà vốn dĩ làm gì có chăn gối.
"Chắc là sư phụ đã kê gối và đắp chăn cho ta".
"Sư phụ đối với ta thật tốt".
Nghĩ tới ân sư, Lăng Tiểu Ngư mới đưa mắt tìm kiếm. Phát hiện chiếc giường đã trống không tự bao giờ, lúc này hắn mới mau chóng đứng dậy, hướng bên ngoài bước ra.
Rất nhanh, thân ảnh Lăng Thanh Trúc đã hiện lên trong tầm mắt hắn.
Thì ra Lăng Thanh Trúc nàng cũng chẳng đi đâu xa, vẫn ở bên trong căn nhà thôi. Hiện tại, nàng chính là đang cùng với Tô Phúc Đường ngồi trò chuyện với nhau.
...
Nhận ra sự có mặt của Lăng Tiểu Ngư, phía bên này, Tô Phúc Đường xoay đầu lại, mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Ngư, đệ dậy rồi à?".
"Đệ", tiếng xưng hô khá là thân mật. Dù vậy, Lăng Tiểu Ngư cũng không thấy có gì bất ổn. Hai tháng, ngần ấy thời gian đã là quá đủ cho hắn làm quen rồi.
Lại nói, lối xưng hô này vốn dĩ chẳng do Tô Phúc Đường khởi xướng, là bởi do sư phụ hắn đề nghị đấy.
Khoé môi nhếch nhẹ, Lăng Tiểu Ngư gật đầu với Tô Phúc Đường: "Phúc Đường tỷ, tỷ dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048782/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.