"Còn muốn chạy?!".
Cơn giận còn chưa lắng, Lăng Thanh Trúc lao ra khỏi thạch động, tay thon vung lên.
Tức khắc, bốn đạo kiếm khí màu lục bắn ra, cấp tốc truy đuổi đám người Cát Cát.
Rất nhanh, những tiếng hét thảm cất lên.
...
"Sư phụ!".
Từ bên trong thạch động, Lăng Tiểu Ngư nối gót vội vã lao theo. Chừng tiếp cận ân sư thì lo lắng hỏi: "Sư phụ, người... người không sao chứ?!".
Lăng Thanh Trúc xoay đầu, đang tính mở miệng thì...
"Phụt...!".
Từ trong miệng nàng, máu tươi bất chợt phun ra. Trải dài ba thước...
"Sư phụ!".
....
...
Ngày hôm sau...
Dưới chân núi Bạch Hạc, một đạo thanh quang đã vừa mới đáp xuống.
Người đến là một thanh niên tuổi độ hai ba, hai bốn, tướng mạo bình phàm, tu vị vấn đỉnh trung kỳ. Đích thị Lăng Tiểu Ngư.
Tất nhiên, Lăng Tiểu Ngư không đi một mình. Đồng hành cùng hắn còn có Lăng Thanh Trúc nữa. Chỉ là Lăng Thanh Trúc, nàng đã không tự mình ngự kiếm phi hành. Thay vào đó, nàng được đồ nhi bồng bế mang đi.
Đừng nghĩ Lăng Thanh Trúc quá lười, đều là bất đắc dĩ cả đấy. Đồng ý là nàng cũng thích được bồng bế đấy, nhưng trong trường hợp này, nguyên do lại khác.
Lực lượng của nàng tạm thời đã chẳng thể điều động được nữa. Lúc này, đừng nói ngự kiếm phi hành, ngay đến đứng dậy bước đi, đối với nàng cũng đã là một việc quá sức rồi.
...
"Sư phụ, người thấy trong mình thế nào? Có mệt không?".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048773/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.