...
"Tình không viên, duyên không mãn, tất sẽ khổ đau", câu nói ấy vốn chỉ đơn thuần được Thiên Hồ Nguyệt dùng để giải đáp thắc mắc, chẳng có ý gì khác. Nhưng, thế sự vô thường. Nàng làm sao ngờ được rằng chính nó - câu nói nọ - lại chú định cuộc đời của muội muội mình, làm sao mường tượng ra được rồi sẽ có ngày muội muội lại vì một mối tình đơn phương mà ưu sầu khổ lụy...
Tương lai, Thiên Hồ Nguyệt nàng không biết. Thiên Hồ Cổ, cô bé cũng vậy, hoàn toàn không hay.
Lúc này, cô bé đã thôi thắc mắc. Thay vì tiếp tục truy hỏi tỷ tỷ thì cô bé lại đang chăm chú dõi mắt nhìn lên sân khấu, nơi hai kẻ phàm nhân đóng vai đại ca - đại tẩu mình chuẩn bị cùng nhau tung lên quả tú cầu.
Cô bé rất hi vọng nó - quả tú cầu kia sẽ rơi xuống chỗ mình.
Tiếc là... cô bé đã không được như nguyện. Quả tú cầu nọ, nó rơi ở phương khác mất rồi. Trùng hợp thay, chỗ mà nó rơi xuống, chẳng ngờ lại là vị trí của hai người Lăng Tiểu Ngư và Âm Tiểu Linh.
Trong sự thất vọng của Cổ Cổ, tiếng vỗ tay chúc mừng của đám thế tục phàm nhân xung quanh, Âm Tiểu Linh và Lăng Tiểu Ngư đưa mắt nhìn nhau, thật lâu cũng không nói năng gì.
Mà... nói gì bây giờ? Bọn họ vốn đâu có mong điều này xảy ra. Mới rồi, khi quả tú cầu rơi xuống, bọn họ đã trố mắt ngạc nhiên đấy.
Cần biết, quả tú cầu này khá có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048746/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.