Trong suy nghĩ của tiểu yêu hồ là vậy. Cô bé cho rằng qua trí tưởng tượng phong phú của phàm nhân thế tục, hình ảnh huynh trưởng Bắc Gia và tẩu tẩu Hà Hoạch của mình sẽ càng thêm lung linh, đẹp đẽ.
Tiếc thay, ý nghĩ cuối cùng vẫn chỉ dừng ở ý nghĩ. Thực tại, nó khác xa với điều cô bé đã nghĩ. Cô bé càng mường tượng đẹp đẽ bao nhiêu thì khi tận mắt chứng kiến, trong lòng lại càng hụt hẫng bấy nhiêu.
Nhìn cặp đôi đang đóng vai Thiên Hồ Bắc Gia và Thiên Hồ Hà Hoạch trên sân khấu, tiểu yêu hồ bất mãn chu môi: "Gì vậy chứ? Chẳng phải nói là hồ tiên sao? Khó coi như vậy...".
"Nhị tỷ, tỷ nói xem, bọn họ có phải là rấ không có kiến thức không? Tự dưng lại đeo mấy cái tai hồ ly kia lên. Làm như Thiên Hồ là loại hồ yêu hạ đẳng ấy".
Có cái nhìn thoáng hơn rất nhiều, Thiên Hồ Nguyệt nói: "Thật ra cũng chẳng thể trách họ được. Dẫu sao tuổi thọ phàm nhân cũng rất ngắn ngủi, trong khi chuyện cũ thì đã trôi qua quá lâu. Bọn họ làm sao còn nhớ được hình dáng "hồ tiên" của quá khứ nữa".
"Với lại... Cổ Cổ, muội nghĩ coi. Nếu như không dùng tai hồ ly giả kia đeo lên, không dùng da lông hồ ly kia mặc vào thì người xem bên dưới sao có thể hình dung được họ là hồ tiên trong truyền thuyết".
"Nhưng... cũng quá khó coi đi".
"Muội muội ngốc, đối với họ thì như vậy mới phù hợp".
...
"Dù sao thì muội cũng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048744/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.