...
Lặng im giây lát, Thiên Hồ Đại Mi cuối cùng đưa ra quyết định: "Lăng đạo hữu, tấm lòng của đạo hữu thật đáng quý... Thôi được rồi, bổn vương sẽ phá lệ giúp đạo hữu một lần".
"Hồ vương, nói vậy là ngài...?".
"Bổn vương sẽ tặng cho đạo hữu một ít tinh huyết của tộc nhân Thiên Hồ".
"Thanh Trúc cảm tạ hồ vương".
"Lăng đạo hữu không cần cảm kích. Đạo hữu đã từng cứu mạng Nguyệt Nhi, nay tánh mạng đệ tử của đạo hữu đang như đèn treo trước gió, bổn vương há có thể ngoảnh mặt làm ngơ coi như không biết".
Nghe những lời nọ của Thiên Hồ Đại Mi, Lăng Thanh Trúc không khỏi vui mừng, thậm chí là đắc ý. Nàng cho là câu chuyện do mình tự biên tự diễn vừa rồi đã làm đối phương động lòng trắc ẩn, quyết định ban tặng tinh huyết của vương tộc Thiên Hồ.
Chỉ có điều... Thực tế, nó lại không phải như vậy. Lăng Thanh Trúc nàng nghĩ sai rồi. Ý tứ của Thiên Hồ Đại Mi đúng là ban cho tinh huyết, nhưng thay vì của vương tộc thì thứ nàng nhận được sẽ chỉ là tinh huyết tộc nhân bình thường mà thôi.
Động lòng trắc ẩn ư?
Nhân - yêu xưa nay nào có thân thiết gì. Trong mắt một vị Vương của yêu tộc như Thiên Hồ Đại Mi, tính mạng nhân loại nào có chi đáng kể, hà tất bận lòng. Nếu không phải bởi nhớ ân cứu mạng nữ nhi của Lăng Thanh Trúc, dám cá còn khuya nàng mới đáp ứng điều gì.
Đối với sự phũ phàng nọ, Lăng Thanh Trúc trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048738/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.