Đã thấy những điều không nên thấy, đã xem những chỗ không nên xem, Lăng Tiểu Ngư hệt như vừa bị đầu độc, tâm trí tức thì đình trệ. Hắn chẳng còn suy nghĩ được gì nữa cả.
Cái này cũng khó trách. Ngẫm mà xem, từ nhỏ đến lớn Lăng Tiểu Ngư hắn nào đã gặp qua tình huống tương tự bao giờ?
Loã lồ. Một thân thể loã lồ đang ở ngay trước mắt hắn!
Nếu như cái thân thể kia xấu xí, thô kệch thì chả nói làm gì. Đằng này...
Nhìn đi. Ngực căng, da trắng, eo thon, đường cong lả lướt,... Dáng người mị hoặc lại kết hợp cùng với một khuôn mặt trẻ trung xinh xắn, đây rõ ràng là một vưu vật trời sinh a.
Tận mắt chứng kiến vưu vật này, thiên hạ nam nhân thử hỏi có mấy người không động tâm? Lăng Tiểu Ngư, hắn dù ngốc hơn nữa thì cũng là nam nhân đấy.
Lại nói, Lăng Tiểu Ngư hắn bản tính vốn chân chất thiện lương, xưa giờ nào có từng nghĩ tới mấy cái chuyện phong nguyệt này. Hôm nay tự dưng lại phải xem cả một toà thiên nhiên, hắn không đờ ra mới lạ.
Mà, đình trệ cũng đâu chỉ mỗi mình hắn. Ở đây, trong căn phòng này, vẫn còn có thêm một kẻ khác cũng đang há hốc dứng nhìn: Cổ Cổ.
Lúc nãy, sau khi cùng nhị tỷ mình trò chuyện xong, cô bé vốn tính chạy qua chỗ Lăng Tiểu Ngư chơi. Nào ngờ chân còn chưa kịp bước vào phòng thì đã nghe tiếng hét thất thanh của Âm Tiểu Linh từ bên trong truyền ra. Bởi do tò mò cộng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048731/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.