...
Khoảng cách từ bụi rậm - nơi mà Chu Đại Trù và Mộng Kiều đang ẩn nấp - tới chỗ của Lăng Tiểu Ngư tính ra cũng chả xa xôi gì mấy, nhưng do nhờ có thủ đoạn ẩn nặc cao minh nên hai người bọn họ vẫn chưa bị phát hiện.
Bên trong lớp kết giới cách âm, Mộng Kiều nhìn tấm linh phù màu đen hiện đang dán trên trán Chu Đại Trù, nhỏ giọng hỏi: "Đại Trù, ẩn thân phù này đệ kiếm ở đâu ra vậy? Công năng xem ra có vẻ khá tốt".
"Hì hì..." - Chu Đại Trù tỏ ra đắc ý - "Cái đó là đương nhiên. Tốt xấu gì cũng là đồ vật của lão nhân gia mà".
"Của sư phụ?".
Mộng Kiều nghi ngờ: "Đại Trù, mấy tấm linh phù này, đệ không phải do trộm mà có đó chứ?".
"Sao có thể chứ. Đây là lão nhân gia để cho đệ lấy mà".
Như không muốn kéo thêm ở vấn đề này nữa, Chu Đại Trù mau chóng chuyển ý: "Tứ sư tỷ, chúng ta xem tiếp đi. Lệ sư tỷ kia hình như đang chuẩn bị làm gì đấy...".
...
Mấy lời của Chu Đại Trù mặc dù chỉ đơn thuần xuất phát từ ý nghĩ muốn thay đổi đề tài nhưng cũng chẳng hề ngoa. Lệ Thắng Nam, nàng đích xác là có động thái mới.
Trên tay nàng, thay vì trống rỗng thì hiện đã có thêm một thanh kiếm đường nét tinh xảo màu bạc, dài tầm bốn thước. Hướng mũi kiếm về phía người đối diện, nàng bảo: "Xuất chiêu đi".
Phía bên kia, Lăng Tiểu Ngư nhăn mày, bộ dáng khó xử:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048702/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.