...
"Cái gì mà cơ duyên tốt, vận khí dày chứ, Đại Trù mình từ nào giờ có được may mắn lắm đâu...".
Tự thấy bản thân khó lòng lấy được bảo kiếm, tiến lên chỉ sợ sẽ chỉ giống như Tô Đông Vũ, thoáng chốc liền bị kiếm linh tổn thương, đánh cho ngã nhào xuống dưới, thành ra Chu Đại Trù rất không nguyện ý bước đi. Hắn đùn sang cho Dương Tiểu Ngọc:
"Hì... Tiểu Ngọc à, ở đây ngươi tư chất cao nhất, ngộ tính tốt nhất, tâm trí cũng vững vàng nhất, hay là ngươi đi lấy kiếm trước đi".
"Tại sao ta phải đi trước mà không phải ngươi đi trước?" Dương Tiểu Ngọc quay sang chất vấn.
Lần này, Chu Đại Trù đưa tay gãi đầu, rất thành thật tỏ bày: "Cái đó... ta hơi sợ a".
"Tiểu Ngọc ngươi cũng thấy rồi đấy, ngay cả Tô sư huynh còn thất bại thì ta sao mà thành công được. Nhưng Tiểu Ngọc ngươi thì khác, ta rất có niềm tin ở ngươi...".
"Thân là đại nam nhân, đối mặt vấn đề lại đùn đẩy cho một nữ nhân... Hừ...".
Những tưởng sau khi bị Dương Tiểu Ngọc chê trách thì Chu Đại Trù ít nhiều sẽ cảm thấy xấu hổ thì không, hắn rất thản nhiên đối đáp: "Tiểu Ngọc, ta vẫn chưa phải đại nam nhân. Ta là tiểu nam nhân".
"Haizz...".
Dương Tiểu Ngọc lắc đầu, thôi không nói nữa. Nàng biết dù có nói thêm cũng chả để làm gì. Da mặt của tên mập kia vốn là rất dày đấy.
"Muộn một chút chi bằng cứ sớm một chút đi".
Quyết định xong, Dương Tiểu Ngọc ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048693/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.