"Lão nhân gia!".
Quay lưng lại, Lăng Thanh Trúc đổi giọng: "Thằng mập ngươi lại có chuyện gì?".
"Lão nhân gia, người đừng có nhìn con như vậy. Con bị khủng hoảng a...".
"Hừ...".
"Lão nhân gia, khoan đã!".
Chân Lăng Thanh Trúc vừa dừng thì tiếng Chu Đại Trù cũng lần nữa vang lên: "Lão nhân gia, con cũng muốn vào xem Tiểu Ngư".
"Hắn chưa chết, có gì đâu mà xem".
Nói rồi, Lăng Thanh Trúc quay mặt, lạnh lùng bước đi, để lại Chu Đại Trù với nỗi hụt hẫng vô bờ.
"Tiểu Ngư, lão nhân gia không có cho ta vào xem ngươi... Ngươi tỉnh dậy cũng đừng có trách ta...".
...
...
Dưới sự tận tâm tận lực của Lăng Thanh Trúc mà tình trạng Lăng Tiểu Ngư đã ổn định. Cốt nguyên đã được bù đắp, căn cơ cũng hoàn toàn giữ vững.
Có một vị sư phụ hết lòng thương yêu đệ tử như thế, đó cũng là một may mắn lớn của Lăng Tiểu Ngư. Chí ít thì hiện giờ đích xác là như vậy. Còn mai sau, năm tháng của tương lai, thế sự ra sao nào ai biết được...
Trước mắt, tại Kim Kiếm Phong...
Trong một căn phòng rộng rãi, trên chiếc giường gỗ đỏ với chăn đệm đơn sơ, một nam nhân hiện đang ngồi điều tức. Kẻ này, hắn cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị là đối thủ đã buộc Lăng Tiểu Ngư phải tự mình thiêu đốt cốt nguyên mới đánh bại được: Lưu Cảnh Thiên.
Lúc đó, trên Ngũ Kiếm Đài, tuy rằng Lưu Cảnh Thiên trông thảm hại hơn Lăng Tiểu Ngư vài phần, cũng đã đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048673/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.