...
"Sư muội, muội thua rồi." Nơi góc Ngũ Kiếm Đài, Giang Hạc triệt hồi linh lực, nhìn người vừa bị kết giới dội lại khiến phải rơi xuống, nói.
Giờ phút này, hắn đã không cần giả trang hay cảnh giác gì nữa. Lâm Oánh - đối thủ của hắn - hiện đã chẳng thể nào chiến đấu được nữa.
Tất nhiên, bản thân Lâm Oánh cũng tự hiểu điều đó. Trận đấu này, nàng thực sự thua rồi.
Tay lau vệt máu nơi khoé miệng, Lâm Oánh cố bình ổn khí huyết, thần tình rất đỗi nghiêm túc, hồi đáp: "Giang sư huynh, đạo hạnh của sư muội vẫn kém hơn một bậc".
Nói rồi, Lâm Oánh nhẹ cúi chào, tiếp đấy thì quay gót đi xuống Ngũ Kiếm Đài, trở về khu vực dành cho người của Tương Kiếm Phong.
"Tiểu nha đầu, ngươi ổn chứ?" Vừa trông thấy Lâm Oánh trở về, Ngọc Vân Tử liền hỏi.
Hắn chưa hỏi còn tốt, vừa hỏi xong thì gương mặt Lâm Oánh tức thì đổi hẳn. Từ vẻ kiên cường loáng cái đã biến thành nhu nhược. Tựa như một cô bé mới bị người ức hiếp, nàng nắm lấy phần áo nơi vai Ngọc Vân Tử, giọng mếu máo: "Sư phụ... hic... con thua rồi...".
Này...
Ngọc Vân Tử có chút bất đắc dĩ mà an ủi: "Tiểu nha đầu, cũng chỉ là một trận đấu, thua thì thua, có gì phải buồn".
"Đều tại sư phụ hết đấy. Người ta đã bảo là đánh không lại rồi mà cứ bắt người ta ra đánh..." - Lâm Oánh càng nghĩ trong lòng lại càng thấy ấm ức - "Lúc nãy cứ chịu thua ngay từ đầu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048652/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.