Chương trước
Chương sau
Hạ tàn thu sang, năm năm miệt mài tu luyện của Lăng Tiểu Ngư hôm nay cũng chỉ còn một tháng.

Hiện tại tu vi của hắn cũng chỉ giống một năm trước, vẫn là vấn đỉnh sơ kỳ đỉnh phong. Nhưng nhanh thôi hắn sẽ liền tiến vào cảnh giới trung kỳ. Khẳng định là như vậy. Bởi lẽ hôm nay Tà Lôi Hoàn đã được Lăng Thanh Trúc luyện chế xong, chỉ cần đem nó phục dụng thì thời gian tu hành của hắn sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

...

Bên trong động Huyền Âm.

Khung cảnh vẫn giống như cũ, y hệt thuở nào. Đơn sơ và trống trải...

Tại chiếc bàn đá duy nhất đặt trong động, Lăng Thanh Trúc hiện đang ngồi đó, nét mặt có đôi phần mệt mỏi.

"Sư phụ, khí sắc của người hình như không được tốt?" Trên chiếc ghế đá ở chiều đối diện, Lăng Tiểu Ngư trông thấy dáng vẻ uể oải của sư phụ mình thì quan tâm hỏi.

Đáp lại, Lăng Thanh Trúc chép môi trách móc: "Còn không phải do thằng ngốc ngươi hại ta".

"Đệ tử?".

Lăng Tiểu Ngư thoáng nghĩ, nói ra suy đoán: "Sư phụ, lẽ nào... Tà Lôi Hoàn kia khó luyện chế tới vậy?".

"Còn không".

Lăng Thanh Trúc bắt đầu kể khổ: "Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi cũng biết đấy. Tà Lôi Hoàn là cổ đan vốn đã tuyệt tích từ lâu. Mặc dù Trúc Kiếm Phong chúng ta có tồn lưu đan phương, nhưng đâu phải cứ có đan phương là sẽ luyện chế được. Xác suất thất bại luôn nhiều hơn thành công đấy...".

"Tiểu tử ngươi chỉ đưa ta có một mảnh Sa Kỳ và một lá Tà Lôi Thanh Diệp, tài liệu chỉ vừa đủ để luyện chế duy nhất một lần. Nếu mà trong quá trình luyện chế để xảy ra sơ sẩy gì thì coi như công cốc hết".

"Vì muốn đảm bảo cho ra một lô đan dược hoàn hảo, tiểu tử ngươi biết ta đã phải vất vả cỡ nào không? Ta phải trằn trọc suy tư, nghiền ngẫm nghiên cứu đến nỗi quên ăn mất ngủ suốt một tháng trời nay. Thật là khổ quá mà...".

"Tiểu Ngư Nhi ngươi thì ngon lắm. Ngươi chạy tới tìm ta, ném cho ta tài liệu xong thì liền phủi mông bỏ đi. Hừ, muốn luyện chế Tà Lôi Hoàn, trừ bỏ Sa Kỳ và Tà Lôi Thanh Diệp ra thì vẫn còn cần thêm vài loại khác nữa a. Tuy rằng không quá trân quý nhưng cũng là thứ có giá trị...".

"Ta hao tâm tổn trí, dốc ra vốn liếng vì ngươi như vậy, ngươi nói ta có thể không mệt được sao?".

"Chuyện này..." - Lăng Tiểu Ngư cúi mắt nhìn xuống dưới bàn, bộ dáng áy náy - "Sư phụ, con cũng không biết luyện chế Tà Lôi Hoàn lại khó khăn đến như thế".

Ngước lên, hắn đề nghị: "Sư phụ, hay là số Tà Lôi Hoàn luyện ra kia sư phụ cứ lấy một nửa...".

"Gì?" - Lăng Tiểu Ngư còn chưa kịp nói xong thì Lăng Thanh Trúc đã chen ngang - "Tiểu Ngư Nhi ngươi đây là muốn trả công cho ta à? Ngươi cảm thấy mấy viên Tà Lôi Hoàn thì có bao nhiêu công dụng với ta chứ? Ta cũng đâu phải một tên tu sĩ vấn đỉnh nhỏ nhoi".

"Tiểu tử, ngươi nếu thật muốn đền đáp ta thì chi bằng đem tin tức về người thần bí kia nói hết ra đi".

Nghe sư phụ nhắc đến Gia Gia, nét mặt Lăng Tiểu Ngư liền thay đổi. Hắn lắc đầu: "Sư phụ, đệ tử đã hứa với tiền bối là sẽ không đem bất cứ chuyện gì liên quan đến người tiết lộ".

"Thật sự không được? Nhưng chẳng phải lần trước ngươi nói với ta mấy loại tài liệu Sa Kỳ, Tà Lôi Thanh Diệp, Địa Ngục Linh Chi là của hắn tặng cho ngươi?".

"Sư phụ, mấy cái đó đệ tử đã hỏi qua tiền bối, được tiền bối đồng ý nên mới có thể nói cho người biết. Còn những việc khác...".



"Hắn không cho phép thì ngươi sẽ không nói chứ gì?".

Lăng Thanh Trúc bất mãn lầu bầu: "Dẫn ngươi tiến nhập tông môn là ta, nuôi lớn ngươi là ta, truyền thụ đạo pháp cho ngươi cũng là ta, vậy mà hôm nay tiểu tử ngươi lại vì người ngoài mà che giấu ta. Đúng là đủ lông đủ cánh rồi thì không còn coi trọng người sư phụ này nữa...".

"Sư phụ...".

Lăng Tiểu Ngư đột nhiên rời khỏi ghế. Hắn xê ra ngoài một chút, rồi bỗng quỳ xuống trước mặt Lăng Thanh Trúc: "Sư phụ, ơn dưỡng dục của sư phụ Tiểu Ngư nào dám quên. Trong lòng đệ tử trước nay đều luôn tôn kính người, coi người như phụ mẫu...".

"Xem ngươi kìa..." - Lăng Thanh Trúc khẽ liếc, thái độ hoà hoãn trở lại - "Quỳ cái gì chứ? Có ai bắt ngươi quỳ đâu".

"Được rồi, đứng lên đi".

Lăng Tiểu Ngư vừa đứng lên, Lăng Thanh Trúc lại chỉ tay, bảo: "Ngồi xuống ghế".

Thế là một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư ngoan ngoãn làm theo.

...

"Hừm...".

Hắng nhẹ một tiếng, Lăng Thanh Trúc nói ra: "Tiểu Ngư Nhi, ta cũng không phải thực sự có ý đồ gì với kẻ thần bí kia. Ta chỉ là hơi vướng mắc một chút thôi".

"Tiểu tử ngươi biết đấy, Trúc Kiếm Phong là chi mạch do ta cai quản, đây là địa bàn của ta. Ngươi ngẫm mà xem, trong nhà ngươi bỗng nhiên có thêm một kẻ lạ mặt ẩn náu, có thể đừng lo ngại sao?".

"Sư phụ, tiền bối không phải kẻ xấu. Người chắc chắn sẽ chẳng làm ra việc gì gây hại đến Trúc Kiếm Phong, đến Thiên Kiếm Môn ta".

"Hừ, hắn dám không an phận sao?".

Lăng Thanh Trúc nhếch môi, mắt ẩn hàn quang: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi đừng thấy ta và chưởng môn sư bá của ngươi không đi qua được lớp kết giơi cuối cùng trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động mà cho rằng chúng ta thật sự vô phương. Nói cho ngươi hay, biện pháp chúng ta không phải không có. Chúng ta chỉ là không muốn phá hỏng trọng địa mà tổ sư gia lưu lại thôi".

"Tiểu tử ngươi nên biết Thiên Kiếm Môn chúng ta vốn có Ngũ Đại Tiên Kiếm, mỗi một thanh đều lợi hại hơn so với Thập Đại Bảo Kiếm giấu bên trong Kiếm Mộ. Với tu vi của ta hiện tại thì đúng thật vô pháp xâm nhập không gian cửa động thứ tư của Phị Tinh Đới Nguyệt, nhưng một khi ta điều động Tiên Kiếm... Đừng nói vào, kể cả muốn đem toàn bộ động phủ hủy đi cũng là việc nằm trong khả năng".

"Tiểu Ngư Nhi, ta và chưởng môn sư bá của ngươi trước giờ chưa động chẳng qua là vì tôn trọng tổ sư gia, không muốn làm lớn chuyện, ngươi hiểu rồi chứ?".

"Vâng, đệ tử đã hiểu".

"Ừm, hiểu là tốt." Lăng Thanh Trúc gật nhẹ, không nói thêm ở vấn đề này nữa.

Thật ra thì những lời vừa rồi, nàng chủ yếu là nói cho kẻ thần bí kia nghe. Nàng muốn cảnh báo hắn. Lăng Tiểu Ngư bất quá chỉ là người sẽ thay nàng truyền lại ý tứ mà thôi.

Biết sao được. Kẻ thần bí kia có linh giác quá nhạy bén đi. Năm năm qua đã không ít lần nàng âm thầm theo dõi Lăng Tiểu Ngư hòng nhìn thấu chân diện của kẻ nọ, thế nhưng cứ mỗi lần như vậy, kết quả thu về lại chẳng được gì. Bao giờ nàng cũng chậm hơn đối phương một bước, chừng khi tiếp cận thì đối phương đã sớm tránh đi mất rồi.

Có đôi lúc nàng thậm chí cảm thấy rất nghi ngờ về thân phận kẻ này, thắc mắc liệu hắn có thật sự là một vị cao nhân đạo pháp thâm huyền hay không?

Tất nhiên, tâm tư của hắn cũng là thứ đáng để suy ngẫm.

Đừng thấy bề ngoài Lăng Thanh Trúc nàng tỏ ra dễ dãi mà lầm. Trên thực tế thì nàng vẫn luôn âm thầm phòng bị. Cứ cách một quãng thời gian là nàng sẽ chủ động tìm tới Lăng Tiểu Ngư, tỉ mỉ tra xét cơ thể hắn để xem thử có bị người giở trò hay không.

Kẻ thần bí kia thành thật thì thôi, bằng nếu dám không an phận... Trường Sinh - một trong Ngũ Đại Tiên Kiếm do Trúc Kiếm Phong bảo quản - tùy thời đều có thể xuất động để diệt trừ yêu ma!

...

Thu xếp tâm tư, Lăng Thanh Trúc khẽ động thần niệm, từ giới chỉ đang đeo trên tay lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Nàng đưa lọ qua cho Lăng Tiểu Ngư, bảo: "Đây là Tà Lôi Hoàn, tiểu tử ngươi hãy cầm đi".

"Đệ tử đa tạ sư phụ".

"Không cần. Mấy lời cảm kích có nhiều thêm nữa thì cũng chẳng đổi ra tiền tài được".

Sau bấy nhiêu thì Lăng Thanh Trúc tạm ngưng. Nàng đem chiếc hộp vốn đặt sẵn trên bàn mở ra, lấy một bình trà rồi tự rót cho mình một ly.

Do có linh phù bảo quản nên trà trong bình vẫn còn rất nóng, bởi thế nên Lăng Thanh Trúc không thể uống ngay mà phải thổi cho trà nguội bớt.

Ở chiếc ghế bên kia, Lăng Tiểu Ngư thấy vậy thì chủ động lên tiếng cáo từ: "Sư phụ, ừm... Nếu sư phụ không có gì căn dặn thì đệ tử...".

"Muốn đi?" - Lăng Thanh Trúc cướp lời, có phần bất mãn - "Vừa lấy được thứ mình cần đã liền định phủi mông bỏ đi. Tiểu tử ngươi bạc tình quá đấy".

"Ngươi ở lại nói chuyện với ta một chút thì chết à? Bộ ta sẽ đem ngươi ăn mất chắc?".

Bị ân sư trách cứ, Lăng Tiểu Ngư nào dám cãi. Hắn chỉ biết ngồi yên, chờ nghe tiếp.

Không để hắn phải chờ đợi lâu, nơi đối diện tiếng Lăng Thanh Trúc rất nhanh đã lại truyền tới. Lần này thì nghiêm túc hơn hẳn:

"Tiểu Ngư Nhi, trong chiếc lọ này có tất cả hai viên Tà Lôi Hoàn. Ngươi tính phục dụng hết sao?".

"Không ạ".

Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, nói tiếp: "Sư phụ, tu vi hiện tại của đệ tử là vấn đỉnh sơ kỳ đỉnh phong, thiết nghĩ dẫu dùng hết cũng khó có thể tiến vào được cảnh giới hậu kỳ. Vì vậy cho nên đệ tử sẽ chỉ dùng một viên".

"Vậy viên còn lại thì sao? Ngươi tính làm gì với nó?".

"Sư phụ, không giấu người, đệ tử vốn đã định sẽ đưa cho Đại Trù sư huynh. Hiện tại tu vi của sư huynh đã là vấn đỉnh trung kỳ đỉnh phong, có Tà Lôi Hoàn trợ giúp thì cơ hội đột phá thành công sẽ rất lớn".

"Ồ, là cho Chu tiểu tử sao...".

Lăng Thanh Trúc cười cười, trong lòng hết sức vừa ý: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi đối với Đại Trù quá tốt đấy".

"Sư phụ, trước giờ Đại Trù sư huynh cũng đối xử rất tốt với đệ tử. Mọi khi có đồ gì hữu ích huynh ấy đều chia cho đệ tử".

"Cái đó ta biết... Hmm, các ngươi rất không tệ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.