...
"À, Tiểu Ngư, ngươi còn nhớ chuyện Ngọc Dương Điểu không?".
"Ngọc Dương Điểu?".
Lần này hồi đáp Chu Đại Trù không phải Lăng Tiểu Ngư mà là Mộng Kiều. Nàng tỏ ra nghi hoặc: "Đại Trù, đệ là muốn nhắc đến chuyện đệ và Tiểu Ngư đã đem trứng Ngọc Dương Điểu luộc ăn hả? Chuyện này qua lâu rồi mà".
"Đúng là chuyện này đã qua lâu rồi...".
Chu Đại Trù hạ thấp giọng, thanh âm có phần cảm thán: "Nghĩ lại thì hồi nhỏ vô tri, không biết giá trị của Ngọc Dương Điểu mà đem trứng của nó luộc ăn mất, ăn xong lại còn bị lão nhân gia trách phạt nữa...".
"Hì hì...".
Mộng Kiều che miệng cười khẽ: "Đại Trù, sao tự dưng đệ lại nhắc chuyện xưa rồi tiếc nuối vậy?".
"Đâu phải tự dưng".
Chu Đại Trù nói tiếp: "Tứ sư tỷ, tỷ không biết đó chứ. Hồi nãy đệ đang trò chuyện với Tiểu Ngọc thì có con chim bay đến báo tin cho nàng. Con chim kia chính là Ngọc Dương Điểu, là một trong hai quả trứng thuở trước a".
"Chậc, Ngọc Dương Điểu kia lợi hại lắm. Nó còn chưa đạt tới cảnh giới hoá hình mà đã có thể nói được tiếng người rồi. Thật là thông minh mà...".
"À, thì ra đệ là vì chuyện này...".
Có vẻ đã không còn xa lạ nữa, Mộng Kiều gật gù, bảo: "Hmm... Ngọc Dương Điểu kia ta cũng từng thấy qua. Tiểu Ngọc gọi nó là Thanh Nhi, trong người có huyết mạch của linh chủng thượng cổ Huỳnh Điểu, nghe nói thành tựu sau này sẽ rất cao...".
Ngó sang Chu Đại Trù,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048637/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.